Chương trước
Chương sau
"Ngự Phủ huyện!"
Cảnh Hiền nghe xong, trêu chọc nói, "Như thế nào, kinh thành lớn thế này cũng không chứa được ngươi?"
"Kinh thành tuy lớn, nhưng lại không đủ để chứa được trái tim một người."
"Lời này nói, thực sự có chút ý vị."
Mộ Nhược gật đầu thay cho lời nói!
Hắn lại bưng một bầu rượu và bắt đầu uống, nụ cười nơi khóe miệng vẫn không tan đi.
Sau đó hắn nói, "Lần này đi Ngự phủ, nhiều thì nửa năm, ít thì hai tháng, dược của ngươi, ta đều đã giao cho tiểu đồng. Cách mỗi bảy ngày sẽ đưa dược tới trong cung một lần. Ngươi hãy nhớ kỹ, không được bỏ dù chỉ một liều dược."
"Ừ!"
"Chờ ta trở lại, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ra khỏi cung. Mấy ngày nay, ngươi hãy đợi ở trong cung."
"Ừ!"
Cảnh Hiền đồng ý hết.
Mặc dù Mộ Nhược nói là tới đây từ biệt, nhưng hắn cũng vì mấy bầu rượu.
Hắn phấn kích nói, "Rượu đã chuẩn bị xong chưa?"
Mộ Nhược không hề khách khí chút nào, hoàn toàn xem Cảnh Hiền chuẩn bị rượu cho mình là điều đương nhiên.
Cảnh Hiền bất đắc dĩ cười một cái, phất tay, gọi Phất Lục ngoài cửa tiến vào, phân phó nói, "Sai người đưa toàn bộ rượu ta nhưỡng tới Dụ Hoa các."
"Ngươi chắc không?"
"Đương nhiên, lần này ngươi rời kinh, nếu trong tay không có rượu ta nhưỡng cho ngươi, chỉ sợ là đi cũng không thoải mái."
"Đúng vậy!" Mộ Nhược gật đầu, đặt bầu rượu qua một bên, đứng dậy nói, "Ta đây sẽ chờ rượu của ngươi."
Mộ Nhược chuẩn bị rời đi.
Nhưng hắn vừa mới quay người bước đi vài bước, Cảnh Hiền đã đột nhiên gọi lại.
"Là bởi vì Khổng Ngu sao?"
Ồ!
Mộ Nhược bỗng dừng bước chân lại, cơ thể vốn lảo đảo bỗng nhiên ngẩn người, siết chặt bàn tay.
Hắn chậm rãi xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của Cảnh Hiền, không nói gì.
Cảnh Hiền tiếp tục nói, "Ngươi thích Khổng Ngu, đúng không?"
"......"
"Ngươi có thể giấu được người khác, nhưng không thể gạt được ta. Ngươi vẫn luôn thích nàng, từ nhỏ đã thích, hiện giờ nàng đã chết, trái tim ngươi có lẽ cũng mệt mỏi rồi đúng không?"
Không thể không nói, Cảnh Hiền hiểu biết Mộ Nhược hơn bất kỳ ai khác!
Những lời Mộ Nhược nói, cũng chỉ có Cảnh Hiền hiểu nhất.
Nhưng trước đó, Cảnh Hiền vẫn luôn chưa từng nhắc tới chuyện Mộ Nhược thích Khổng Ngu.
Giống như cây châm vừa bị rút ra, Mộ Nhược đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
Trong một cái chớp mắt, hắn giống như đã tỉnh rượu, ý chí cũng trở nên thanh tỉnh.
Trong đôi mắt hoa đào, có thể thấy được một giọt nước mắt! Mộ Nhược nuốt nước miếng, thật lâu sau mới nói, "Mọi thứ đều đã trôi qua."
Cảnh Hiền: "Nếu thật sự đã trôi qua, ngươi sẽ không rời khỏi kinh thành?"
"Ta chỉ đi du sơn ngoạn thủy!"
"Ngươi tin chính mình sao?" Cảnh Hiền nghi ngờ hắn, sau đó đứng dậy khỏi ghế, bước một bước tới trước mặt hắn, ánh mắt trống rỗng vô hồn, đón nhận ánh mắt hơi chột dạ và có chút dao động của Mộ Nhược, tiếp tục nói, "Sao phải khiến bản thân mình mệt như vậy? Nếu ngươi để ý như thế, vậy thì không cần giấu diếm. Mộ Nhược, yêu một người là rất khó. Có thể yêu là đáng quý nhất. Nếu giấu tình yêu ở trong lòng, ngươi sẽ sống không bằng chết."
Lần đầu tiên, Mộ Nhược nghe thấy Cảnh Hiền nói những lời này. Hắn hơi kinh ngạc, nhưng cũng cẩn thận suy nghĩ những lời Cảnh Hiền vừa nói.
Hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại, trong ánh mắt hiện lên ưu thương, cười chua xót, "Xem như ta yêu không đủ, được không?"
Đủ!
Đương nhiên đủ!
Nhưng Cảnh Hiền vẫn không nói gì.
Mộ Nhược cũng yên lặng rời đi......
........
Trong cùng ngày, Phan Sùng đã dọn sạch đồ đạc trong phủ, chuẩn bị rời khỏi kinh thành, về quê.
Trước hôm rời đi một ngày, hắn đã tới Diệc Vương phủ một chuyến.
Từ biệt!
"Sau khi Thái tử rơi đài, mọi việc đều nhờ có Diệc Vương nên mới không liên lụy tới Phan gia ta. Lão hủ rất biết ơn Diệc Vương."
Ông chắp tay thi lễ!
Cảnh Diệc đang chơi cờ, tay trái cầm quân trắng, tay phải cầm quân đen.
Hắn không dừng động tác trên tay, thậm chí không quay đầu nhìn Phan Sùng, chỉ nói, "Phan tiên sinh một đường cẩn thận, bổn vương sẽ không tiễn ngươi."
"Vâng."
Phan Sùng không ở lại lâu, gia quyến còn đang chờ ông ở cửa thành, vì vậy ông lập tức phất quần áo rời đi.
Cũng ngay sau khi ông vừa xoay người rời đi, sau lưng ông, Cảnh Diệc thả quân cờ đen cuối cùng trong tay xuống bàn cờ, thắng.
"Đấu Tuyền."
Hắn gọi một tiếng.
Đấu Tuyền ngoài cửa bước nhanh tiến vào, "Vương gia có gì phân phó?"
Cảnh Diệc cười, vươn tay ra rót một chén trà, bưng lên đặt ở bên miệng nhấp một ngụm, âm hiểm nói, "Một con chó sẽ quay lại cắn ngược chủ nhân bất kỳ lúc nào, ngay cả khi trói lại cũng không thể mang đi ra ngoài, thậm chí không thể nuôi dưỡng trong lồng, hiểu không?"
Đấu Tuyền cúi đầu, "Thuộc hạ đã hiểu!"
"Đi làm đi."
"Vâng!"
Đấu Tuyền chắp tay, rời đi......
Buổi tối ngày hôm đó, Phan Sùng rời khỏi kinh thành. Bởi vì con ngựa giật mình, mang theo xe ngựa, toàn bộ ngã xuống vách núi.
Một nhà bảy người, toàn bộ đều chết!
Không tìm thấy xác!
Hôm sau!
Kinh Triệu Doãn tới Dung Vương phủ!
Bên ngoài Dung Vương phủ, có ba chiếc xe ngựa dừng lại, Kinh Triệu Doãn an bài Tạ đại nương trên một chiếc xe ngựa sau cùng.
Hơn nữa, ông còn phân phó thủ hạ, "Hãy chăm sóc Tạ đại nương cho tốt."
"Vâng!" Người nọ đồng ý.
Kinh Triệu Doãn lập tức nâng quan phục đi vào.
Toàn bộ Dung Vương phủ đều đang bận rộn đóng gói đồ đạc và lấp đầy những chiếc xe ngựa bên ngoài.
Rốt cuộc, Vương gia nhà mình muốn rời kinh đi Ngự phủ, đi bao lâu vẫn chưa biết được, có một số đồ đạc, đương nhiên phải được chuẩn bị.
Nhưng lần này Cảnh Dung rời đi, chỉ mang theo bảy tám tên thị vệ. Mục đích của hắn là không muốn quá ồn ào.
Lúc này, Kinh Triệu Doãn bước vào, lập tức va phải Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư.
Cảnh Dung vẫn bình tĩnh, không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào, nhưng trên tay hắn lại có hai hộp gỗ đàn, một tay ôm một cái. Trông hắn vừa nghiêm túc, nhưng lại vừa mang theo một chút hương vị nghịch ngợm.
Kỷ Vân Thư yên lặng đi theo bên cạnh hắn, vết thương trên người thật ra đã tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ bước chân vẫn còn hơi nặng nề.
Kinh Triệu Doãn thấy thế, nhanh chóng tiến lên, muốn tiếp nhận hộp gỗ đàn hương trong tay Cảnh Dung, "Vương gia, hạ quan cầm giúp ngài."
"Không cần, đồ của bổn vương không cần qua tay người khác."
"......"
Kinh Triệu Doãn cảm thấy lúng túng.
Vì thế ông quay qua Kỷ Vân Thư bên cạnh, nói, "Kỷ tiên sinh, Tạ đại nương đã ở trên xe ngựa, ta cũng an bài người Kinh Triệu phủ đi theo. Giấy tờ từ Đại Lý Tự cũng đều được đặt ở trên xe ngựa."
"Đa tạ!"
"Bản quan thật ra rất bội phục Kỷ tiên sinh. Trống hoàng cung, không phải người nào cũng dám đánh."
Kỷ Vân Thư chỉ cười không nói!
Cảnh Dung mắt lạnh quét qua Kinh Triệu Doãn một cái, nói, "Được rồi, ngươi nhanh chóng hồi kinh quay về Triệu phủ đi, không cần đưa tiễn."
"Vâng vâng vâng!" Trong khi nói, Kinh Triệu Doãn móc ra một quyển sách màu vàng mỏng từ trong ống tay áo của mình, vừa đưa cho Kỷ Vân Thư, vừa nói, "Đây là công văn vụ án, hãy đưa cho huyện lệnh Ngự Phủ huyện nhìn xem một cái. Vụ án này do ngài tiếp nhận. Kỷ tiên sinh, cần phải cất giữ cẩn thận."
Kỷ Vân Thư nhận lấy, cầm nó trong tay khiến nàng có cảm giác nặng trĩu.
Kinh Triệu Doãn lúc này mới rời đi......
Việc thu dọn bên ngoài gần như hoàn tất, Cảnh Dung muốn đưa Kỷ Vân Thư lên xe ngựa, nhưng nàng lại nói, "Đợi đã, ta còn có đồ vật phải mang theo."
"Đồ vật? Rất quan trọng?"
"Ân, rất quan trọng!"
Điều này đã khơi dậy trí tò mò của Cảnh Dung.
Thứ quan trọng nhất với nàng, không phải là chính mình hay sao?
Được lắm Kỷ Vân Thư! Hay là nàng còn có một nam nhân khác ở bên ngoài?
Lúc này, Lang Bạc đã giá ngựa tới phía trước.
Gì?
Thứ quan trọng nhất mà Vân Thư vừa mới nói, là Lang Bạc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.