Hắn đã chết? Đúng vậy, Kỷ Bùi đã chết. Thẩm Trường Khâm hơi ngạc nhiên khi nghe thấy vậy, trong mắt dịu dàng như ngọc hiện lên một chút tiếc nuối. Hắn trầm giọng nói: "Cố nhân tương tịch, người xưa niệm." Kỷ Uyển Hân tiếp lời: "Người xưa không tiếc nhân tình, mặc dù hơi cố chấp, nhưng cũng hy vọng công tử hiểu cho." Thẩm Trường Khâm mỉm cười chua xót. "Hiểu!" Nói trắng ra, Kỷ Uyển Hân không có một chút cảm xúc gì với hắn! Hai người không nói chuyện lâu, thân thể Kỷ Uyển Hân không chịu nổi gió lạnh, càng ngày ho khan càng nhiều, vì thế nha đầu liền nâng nàng rời đi trước. Thẩm Trường Khâm ngồi lại trong đình một lát, sau đó mới đi ra sảnh ngoài của tướng quân phủ. Lúc này, Thẩm thượng thư và Kỷ Lê cũng gần như kết thúc cuộc trò chuyện. Chờ sau khi Thẩm Trường Khâm quay lại, bọn họ lập tức rời khỏi tướng quân phủ. Khi người Thẩm gia đều đã lên xe ngựa, ánh mắt Kỷ Lê lập tức trầm xuống, nụ cười khiêm tốn vẫn luôn trên mặt trở nên cứng đờ, nói một câu. "Cáo già!" Kỷ Hoàn giống như người xa lạ, không hiểu. "Đại ca, ca nói Thẩm thượng thư là cáo già?" "Ngoại trừ ông ta ra thì còn ai nữa?" "Vì sao?" Kỷ Lê hừ một tiếng, quay người vào phủ. Kỷ Hoàn nhanh chóng đuổi kịp, chờ hắn trả lời. Kỷ Lê nói: "Chẳng lẽ đệ nghe không hiểu, Thẩm thượng thư căn bản không hài lòng về Uyển Hân sao?" Có phải không? Chắc chắn là không có...... Kỷ Hoàn ngẩn người, bước nhanh vài bước, đi song song với Kỷ Lê, quay đầu nhìn hắn, nói: "Không thể nào, Uyển Hân đáng yêu như thế, Thẩm thượng thư sao sẽ không thích được? Đệ thấy Thẩm phu nhân rất vừa lòng, khen ngợi nàng cả buổi." Đúng vậy, Thẩm phu nhân thật ra rất thích Kỷ Uyển Hân, tính tình thanh đạm dịu dàng. Trong toàn bộ thời gian ghé thăm, bà không ngừng dứt miệng khen ngượi con dâu tương lai của mình! Kỷ Lê không phải đồ ngốc, dừng bước chân lại, nghiêng người qua một bên, đối diện với Kỷ Hoàn. Hắn nhìn Kỷ Hoàn với ánh mắt kiểu ngụ ý "Sao ta lại có một đệ đệ ngu ngốc như thế", nói: "Sức khỏe của Uyển Hân yếu kém, vốn không giống như nữ tử bình thường. Thẩm thượng thư chú trọng tới mặt mũi nhất, nếu tương lai Uyển Hân gả qua Thẩm gia, không thể sinh con cho Thẩm gia, đệ nói xem, Thẩm thượng thư sẽ nghĩ như thế nào?" "Lời này có ý gì vậy?" Kỷ Hoàn như muốn bùng nổ: "Hay là... Thẩm thượng thư muốn từ hôn?" "Điều đó không có khả năng lắm. Rốt cuộc, Kỷ gia ta không phải dễ khi dễ, lão cáo già Thẩm thượng thư sẽ không lấy cứng đối cứng với chúng ta. Nếu không, tới lúc đó chỉ có ông ta có hại mà thôi." Kỷ Lê bình tĩnh nói. Nhưng Kỷ Hoàn không tốt tính như vậy! Dám ghét bỏ muội muội nhà ta, hiên xích kiếm của lão tử không phải là thứ vô dụng. Kỷ Hoàn tức giận vội vàng rống lên: "Thẩm thượng thư là cái thá gì? Chẳng phải chỉ là quan nhất phẩm quan hay sao? Thẩm Trường Khâm cũng chẳng phải là thứ tốt, chỉ dược cái tốt mã. Thông minh hơn người cái gì? Dựa vào bản lĩnh của mình cái gì? Nếu như không có lão thượng thư cha, hắn có thể ngồi trên vị trí thị lang? Một đám phế vật." A phi! Ca, Đại tướng quân ngươi là sắt hay sao, mắng người quyết đoán như vậy! Đồng thời với khi hắn mắng giận, ngôi sao nước miếng cũng bay loạn khắp nơi. Kỷ Lê duỗi tay lau trên mặt mình, nhíu mày, nhắc nhở Kỷ Hoàn: "Đệ hãy nghe kỹ cho ta, những lời này nói ở trước mặt ta thì không sao, đừng đi khắp nơi nói bậy để tránh rước phải phiền toái không cần thiết." "Sẽ có phiền toái gì? Chẳng lẽ Thẩm thượng thư còn dám không nể mặt chúng ta?" "Kỷ Hoàn, tai vách mạch rừng, có những lời có thể nói giữa đệ và ta, nhưng nếu như bị truyền tới tai Hoàng thượng, lúc đó sẽ không dễ giải thích." "Đã biết!" "Tốt nhất là đệ thật sự nên biết." Sau khi Kỷ Lê liếc mắt nhìn Kỷ Hoàn một cái, lập tức rời đi. Chỉ còn lại Kỷ Hoàn giận dỗi đứng tại chỗ...... ......... Bên kia, bên trong xe ngựa! Thẩm Trường Khâm ngồi ở trước rèm cửa, duỗi tay vén mành lên, ánh mắt luôn nhìn ra bên ngoài, không nói câu nào. Thẩm thượng thư luôn mặt lạnh, trong lòng không vui! Nhưng Thẩm phu nhân lại khác, trên mặt lúc nào cũng hiện lên ý cười, hỏi nhi tử mình: "Trường Khâm, thế nào? Có vừa lòng Uyển Hân hay không?" "......" "Hài tử kia tự nhiên hào phóng, dịu dàng uyển chuyển, tiến vào cửa Thẩm gia chúng ta, thật ra rất tốt. Tương lai các con......" Lời này còn chưa nói xong, Thẩm thượng thư đã gầm nhẹ một câu: "Hôn sự này, phải lui." Không có chỗ để thương lượng! Thẩm phu nhân thực sự sốc. Bà nói: "Lão gia, ông đang nói gì vậy?" Thẩm thượng thư nghiêm túc nói: "Kỷ nhị tiểu thư chính là một cái ấm sắc thuốc. Đứa con dâu này, Thẩm gia ta không cần." Theo lý thuyết, Thẩm Trường Khâm nên bắt đầu phụ họa. Rốt cuộc, hắn đã đồng ý với Kỷ Uyển Hân sẽ rút lại hôn nhân này. Nhưng —— "Cha, sức khỏe của Kỷ cô nương không có gì đáng ngại, chỉ yếu hơn một chút so với nữ tử bình thường mà thôi. Con thấy nàng thật ra khá tốt, hơn nữa nàng cũng không giống như nữ tử khác. Nương nói rất đúng, Kỷ cô nương tự nhiên hào phóng, thật sự khiến người yêu thích." Đây rõ ràng đều là những lời khích lệ vừa lòng! Nghe thấy nhi tử mình nói như vậy, Thẩm thượng thư càng thêm không vui, chất vấn: "Nàng thì có gì tốt?" "Tất cả đều tốt!" Thẩm Trường Khâm phản bác một câu. Có đôi khi, tình yêu ngay từ cái những đầu tiên chính là không thể tưởng tượng như vậy! Thẩm thượng thư thở hổn hển nhìn nhi tử mình, tay đập thật mạnh trên đùi một cái: "Đồ không có tiền đồ." "Tóm lại, nếu không phải là Kỷ cô nương, Trường Khâm sẽ không cưới." "Con lặp lại lần nữa!" Thẩm thượng thư cố gắng hết sức áp chế lửa giận. Thẩm phu nhân bên cạnh nhanh chóng lôi kéo Thẩm thượng thư, hoà giải. "Lão gia, nếu Trường Khâm đã thích, vậy hãy mặc kệ nó đi. Hơn nữa, thực lực Kỷ gia như thế nào, ông đều biết rồi. Nếu Thẩm gia chúng ta có thể kết thân gia với Kỷ gia, cuộc sống sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." "Thẩm gia ta còn chưa tới mức cần Kỷ gia làm chỗ dựa!" "Lão gia......" "Đừng nói nữa, chờ một thời gian nữa, ta sẽ khởi hành đi tới Cẩm Giang một chuyến, đến lúc đó nhìn xem vị Kỷ tam tiểu thư kia. Hôn sự này không cần phải lui, dù sao cũng đều là Kỷ gia cô nương." Thẩm phu nhân buồn rầu, nhanh chóng nói: "Nghe nói nương của Kỷ tam tiểu thư là nữ tử thanh lâu, ở Kỷ gia dường như không có địa vị gì. Mặc dù Kỷ nhị cô nương cũng là con vợ lẽ, nhưng thân ca nàng ấy chính là Kỷ Hoàn, Hoàng thượng thân phong Trường Lâm tướng quân. Nếu như ông muốn chọn người khác, không bằng hãy chọn Kỷ đại tiểu thư." "Nói bậy!" Thẩm thượng thư lạnh lùng mắng: "Một người ngay cả tư cách tham gia tuyển chọn Thái Tử Phi đều không có, sao có thể làm con dâu Thẩm gia ta? Vừa mới rồi bà cũng nhìn thấy được, nữ tử kia xảo quyệt như thế nào." Nói quá đúng! Nha đầu xảo quyệt như thế, thậm chí không có tư cách đứng ngoài cửa Thẩm gia! Thẩm Trường Khâm nhìn thấy cha mẹ mình cãi nhau, chỉ nhíu mày không nói câu nào. Chờ cho tới khi Thẩm thượng thư gần như bình tĩnh trở lại. Hắn mới nói: "Cha, Trường Khâm đã nói ý của mình. Tóm lại, không phải là nàng không cưới." Hắn thật sự ngoan cố! Thẩm thượng thư gần như tức giận đến nỗi đôi mắt đều tái. Ông nghiến răng, trách cứ một tiếng: "Sao ta lại dưỡng ra một nhi tử không có tiền đồ như vậy!" Tính tình của hai phụ tử thật ra rất giống nhau, ai cũng không muốn lui bước. Thẩm phu nhân thở dài, giúp ai cũng đều không phải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]