Cảnh Diệc vừa mới nói xong, đôi mắt trở nên sáng ngời, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
"Ồ, ngươi đang nói về vụ án ba năm trước ở Ngự phủ huyện? Khi Đại Lý Tự Khanh tới ngồi uống trà với ta, thật ra có nói vài câu. Vụ án này không có chứng cứ xác thực, theo luật lệ Đại Lâm không thể lập án lần nữa. Có lẽ Đại Lý Tự Khanh sợ ghánh trách nhiệm, ngươi đừng gây khó dễ cho hắn."
Hắn ta nói chuyện giống như một vị thánh nhân.
Cảnh Dung có thể nhìn thấu kịch bản của Cảnh Diệc. Hắn nói: "Cảnh Diệc, không cần quanh co với ta."
Lão tử sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng!
Cảnh Diệc thở phào nhẹ nhõm: "Được thôi, nếu ngươi không muốn vòng vo, ta sẽ nói thẳng."
Hắn ta phất phất ống tay áo, ngẩng đầu nhìn Cảnh Dung: "Vụ án lần này, luận về công và tư, đều không thể lập án. Trong khi Kỷ tiên sinh vừa không là người triều đình, cũng không phải là quan ngỗ tác, vì thế không bao giờ có thể tiếp nhận vụ án này. Và biện pháp duy nhất, chỉ có thể tự mình đi đánh trống hoàng cung. Nếu vậy, vụ án có thể được tiến hành tra xét, Kỷ tiên sinh cũng có thể đúng lý tiếp nhận. Ngoại trừ biện pháp này ra, không có biện pháp nào tốt hơn. "
"Ngươi biết nàng không có khả năng chịu được 40 trượng. "
"Biết." Cảnh Diệc nói: "Nếu không, hôm nay ngươi sẽ không tới đây."
Ồ!
Bàn cờ này, thì ra ai cũng tính được tới nước này, chỉ có ai sẽ là người chiến thắng.
Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ngo-tac-hoa-cot/361447/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.