"Kỷ tiên sinh a Kỷ tiên sinh, bốn mươi trượng, ngươi hãy nhận nó đi."
Biểu hiện của Cảnh Diệc cực kỳ tiểu nhân nhỏ mọn!
Trên khuôn mặt không hề có sự tương xứng với vẻ thanh nhã vốn có của hắn.
Đại Lý Tự Khanh nghi ngờ: "Vương gia, nếu như Kỷ tiên sinh không gõ trống thì sao?"
"Không có khả năng." Cảnh Diệc phủ nhận, cười lạnh một tiếng: "Hắn vì giúp người phá án giải oan, có thể không màng tới tính mạng của mình. Vì vậy vụ án này, hắn nhất định sẽ đi gõ trống."
"Vậy nếu hắn chịu được bốn mươi trượng thì sao?"
"Ngay cả người bình thường đều không ai có thể chịu được hơn mười trượng, hắn chỉ là một thư sinh thể chất yếu nhược, sao có thể chịu được? Cho dù hắn có thể chịu được, Dung Vương cũng sẽ không để hắn chịu. Vì vậy tới lúc đó, Dung Vương sẽ tới đây cầu bổn vương, và Dung Vương...... nhất định phải đồng ý đi tới Ngự phủ huyện điều tra vụ án Chẩn Tai Ngân. Lúc đó, kinh thành này chính là thiên hạ của bổn vương. Hơn nữa, chẳng phải Dung Vương rất lo lắng cho vị kia Kỷ tiên sinh hay sao? Dung Vương có thể đi cùng Kỷ tiên sinh tới Ngự phủ huyện, đó là một chuyện tốt."
Cảnh Diệc cười cười!
Chén trà trong tay hắn ta cũng xoay tới 90 độ, toàn bộ trà trong chén đều chảy xuống sàn.
Đại Lý Tự Khanh giống như một con chó săn, luôn mang theo bộ dáng lôi kéo cợt nhả đối với Cảnh Diệc.
Thật sự rất ghê tởm!
Bên kia, sau khi Kinh Triệu Doãn rời khỏi Đại Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ngo-tac-hoa-cot/361442/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.