Chương trước
Chương sau
Hai người đều không phải là bao cỏ giống như Cảnh Hoa!
Ngự Phủ huyện, cách kinh thành hơi xa, nếu một người trong bọn họ tiếp nhận vị trí này, cũng sẽ giống như bị lưu đày.
Nếu như không tra ra hướng đi của vụ án ngân lượng cứu trợ bị mất, nếu như không tra ra những người bị mất tích, đời này đừng nghĩ tới việc hồi kinh.
Và người kia lưu lại kinh thành, tất nhiên sẽ giống như một tay che trời. Rốt cuộc, Cảnh Hoa đã chết, Cảnh Hiền lại nhiều bệnh, còn có một vị bị lưu đày đến Ngự Phủ huyện - đương nhiên, ngôi vị hoàng đế sẽ rơi vào trong tay của vị hoàng tử lưu lại kinh thành kia.
Cảnh Diệc đương nhiên sẽ không đi!
Đối với Cảnh Dung, hắn cũng không đưa ra lập trường của mình!
Kỳ Trinh Đế không trực tiếp nói ra ý của mình, càng không trực tiếp sai khiến ai.
Nhưng chỉ cần một trong hai người Cảnh Diệc và Cảnh Dung rời kinh, đại vị tương lai có thể dễ dàng định đoạt. Thứ nhất, có thể kết thúc sự tranh đấu giữa các phe phái, thứ hai, Kỳ Trinh Đế không cần buồn rầu về việc lập ai làm Thái tử.
Con rồng giảo hoạt này, ngay cả khi đang bệnh, cũng tuyệt đối là một người có âm mưu sâu sắc.
Cảnh Diệc kín đáo liếc mắt đánh giá Cảnh Dung một cái, thầm nghĩ, hắn háo hức đoạt công trong chuyện tang sự Thái tử, vì sao lần này không đoạt?
Ngươi hãy đoạt đi!
Ngươi hãy đoạt đi nào!
Cảnh Dung đáp lại hắn ta bằng một ánh mắt, giống một luồng sét đánh tới khiến cho Cảnh Diệc có chút không kịp phản ứng, cảm giác như bị người nắm trúng bím tóc, cuống quít tránh đi ánh mắt của hắn.
Nhìn hai nhi tử của mình đều không nói lời nào, Kỳ Trinh vẫy vẫy tay, "Được rồi, các ngươi đều lui xuống đi. Những lời vừa rồi trẫm nói, các ngươi hãy để ở trong lòng, nếu như nghĩ được kế sách gì, hãy trình lên đây."
"Vâng, nhi thần cáo lui!"
Hai người cúi đầu, rút lui ra ngoài.
Nếu là ngày thường, Cảnh Dung nhất định sẽ bước chân nhanh hơn, tránh cho Cảnh Diệc đuổi theo lải nhải bên tai. Nhưng lần này, bước chân của hắn rõ ràng rất chậm.
Hai người song song đi ra khỏi Phụ Dương điện, bởi vì đêm đã khuya, có các thái giám đi ở phía trước mang theo đèn lồng, hộ tống bọn họ đi đến cửa cung.
Dọc theo đường đi, hai người không hề nói chuyện, cho đến khi đi tới cửa cung.
Cảnh Diệc nhấc tay lên, ý bảo mấy tên thái giám đi xa một chút.
"Cảnh Dung, giữa ta và ngươi không cần phải dấu diếm. Có những chuyện ta cũng không cần phải vòng vo với ngươi."
Cảnh Dung nhẫn nại dừng bước chân, lắng nghe hắn khoác lác......
"Hiện tại, Cảnh Hoa đã chết, vị trí Thái tử không phải của ngươi chính là của ta. Ngươi vẫn luôn nói, ngươi không muốn tranh giành với ta. Một khi đã như vậy, vừa rồi sao ngươi không thuận theo lời phụ hoàng nói, đi điều tra vụ án ngân lượng cứu trợ?" Cảnh Diệc cong môi cười cười châm chọc, "Ngự Phủ Huyện ở hướng Tây, nơi đó, có một mảnh thảo nguyên bao la, có núi có sông, nếu như ngươi ở nơi đó, nhất định là lựa chọn tốt nhất."
Ý ngoài lời, chính là muốn Cảnh Dung đến đó.
Cảnh Dung cười lạnh một tiếng.
"Nếu tốt như vậy, sao ngươi không đi?"
"Cơ hội tốt như vậy đương nhiên ta sẽ nhường cho ngươi, nếu thật sự có thể điều tra rõ hướng đi của vụ án ngân lượng cứu trợ, ngươi lập tức có thể ngẩng cao đầu ở trước mặt phụ hoàng."
"Vậy nếu không tra ra được thì sao?"
"Vậy vừa vặn theo ý của ngươi, làm Tiêu Dao Vương ở Ngự Phủ huyện, không phải rất tốt hay sao?" Cảnh Diệc mang vẻ mặt tà ác.
Mang theo một chút dữ tợn.
Cho dù xung quanh rất tối, nhưng Cảnh Dung vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng bộ mặt hôi hám kia.
Môi mỏng của Cảnh Dung chậm rãi nhếch lên, nheo mắt liếc nhìn hắn ta một cái, "Cảnh Diệc, nếu ngươi đã không muốn vòng vo, hiện tại cần gì phải đánh đập xung quanh bụi rậm với ta."
"Hả? Có vẻ như ngươi đã biết tất cả." Cảnh Diệc cũng không hoảng hốt, tiếp tục nói, "Như thế nào? Lựa chọn của Kỷ tiên sinh đã khiến ngươi buồn?"
"......"
Cảnh Diệc giống như bừng tỉnh đại ngộ, "Ồ, không đúng, vì sao ngươi phải buồn? Kỷ tiên sinh dù sao cũng là vì ngươi, nếu không phải nàng lựa chọn như thế, ta cũng sẽ không cứu ngươi. Vì vậy ngươi càng nên cảm tạ nàng, càng nên vui mừng mới đúng."
Chết tiệt, nói rất hay!
Lão tử thiếu chút nữa đã tin!
Cảnh Dung không hề tức giận trước những lời hắn ta nói, nhưng nếu trong tầm tay có một cái bàn, khẳng định hắn sẽ ném qua đó.
"Cảnh Diệc." Hắn nặng nề gọi tên hắn ta một tiếng.
Cảnh Diệc còn chưa kịp lên tiếng, Cảnh Dung đã nói, "Giao dịch của các ngươi, hủy bỏ. Đây không phải là thỉnh cầu, mà là một thông báo!"
"Hủy bỏ?"
Ngươi đừng tưởng bở!
Cảnh Diệc nói, "Ngươi có biết hậu quả nếu Kỷ tiên sinh từ bỏ giao dịch giữa ta và nàng hay không? Trương đại nhân cũng có thể thay đổi lời khai, chỉ cần ông ta nói một tiếng, bởi vì do ngươi ra lệnh nên oan uổng Thái tử. Cuối cùng, ngươi sẽ vẫn phải ngồi nhà lao."
"Đây được xem như là một sự uy hiếp?"
"Vậy phải xem Kỷ tiên sinh quyết định như thế nào!"
Cảnh Dung nhướng mày, "Phụ hoàng có tính đa nghi, không phải ngươi không biết, đúng không? Cảnh Diệc, ngay cả khi kế hoạch của ngươi rất hoàn hảo, nhưng ngươi chớ quên, phụ hoàng có thể tin ngươi lần đầu, người sẽ không tin tưởng ngươi lần thứ hai. Cho dù phụ hoàng tin Trương đại nhân lần nữa, ngươi cho rằng, phụ hoàng sẽ lấy mạng của ta hay sao? Rốt cuộc, Thái tử vừa mới mới chết, ông ấy không thể tiếp tục mất đi một nhi tử nữa."
Bị châm một phát đã nhìn thấy máu!
Đó đều là sự thật!
Cảnh Diệc giật mình, giống như bị người đột nhiên đâm vào xương sườn một cái, ngay cả da cũng nở ra, ánh mắt cũng đung đưa một chút.
Cảnh Dung kết thúc một cách lạnh lùng, "Nếu ngươi muốn đánh cuộc với ta một lần, ta không ngại. Nhưng ta có thể nói dứt khoát với ngươi, giao dịch giữa ngươi và Vân Thư, không có khả năng thực hiện. Ngoài ra, ngươi đã đồng ý bảo đảm tính mạng cho Thái tử, nhưng cuối cùng, Thái tử vẫn chết."
"Ngươi......" Cảnh Diệc nghẹn lời.
"Nếu chuyện ngươi đã hứa không thực hiện được, vậy thì không nên trách người khác nuốt lời. Cảnh Diệc, trời cao rất công bằng, sẽ không cho phép một người muốn làm gì thì làm. Ta sẽ không trở thành một người vĩnh viễn bị ức hiếp. Ngay cả một con hổ không răng, vẫn có thể cắn chết người."
Ồ!
Cảnh Diệc hoàn toàn choáng váng, nói không nên lời.
Cả người thoáng rùng mình hai cái!
Khi Cảnh Dung nói xong những lời muốn nói, hắn liếc mắt nhìn cửa cung xa xa, vung tay áo lên, "Bắt đầu từ hôm nay, nếu ngươi muốn tranh giành, ta sẽ đi với ngươi tới cùng. Tất cả những gì ngươi đã làm, ngươi nhất định sẽ phải trả giá đại giới. Nếu ngươi dám đặt một tay lên Vân Thư, ta sẽ giết ngươi."
Nói xong, Cảnh Dung quay người rời đi!
Để lại Cảnh Diệc với sắc mặt khó coi!
Thái giám thấy hắn ta thật lâu vẫn không có phản ứng gì, lập tức mang theo đèn lồng tiến đến hỏi, "Diệc Vương, có cần phải hồi phủ không?"
Bịch ——
Một chân đá về phía đèn lồng!
Đèn lồng lăn trên mặt đất vài vòng, nháy mắt tắt ngúm!
Mấy tên thái giám nhìn một màn này, lập tức sợ hãi, nhanh chóng quỳ rạp xuống mặt đất.
Toàn bộ đều cúi người xuống, xin tha, "Diệc Vương tha mạng, bọn nô tài đã biết sai rồi."
Cảnh Diệc căm tức liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại nhìn theo hướng Cảnh Dung rời đi, nắm chặt nắm tay, trong lòng như muốn bùng nổ.
Kế hoạch đã được hắn cẩn thận vạch ra, cứ như vậy bị mấy lời của Cảnh Dung phá tan, làm thế nào mà hắn không tức!
Nhưng không thể không nói, Cảnh Dung nói rất đúng!
Kỳ Trinh Đế đa nghi, tất cả mọi người biết. Nếu Trương Bác sửa miệng lần nữa, Kỳ Trinh Đế chắc chắn sẽ không tin hắn ta nữa.
Thậm chí kết quả có thể kéo hắn ta vào trong đó, như vậy thật sự không đáng.
Cảnh Diệc hờn dỗi, nhấc chân rời khỏi hoàng cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.