Hai người đều không phải là bao cỏ giống như Cảnh Hoa!
Ngự Phủ huyện, cách kinh thành hơi xa, nếu một người trong bọn họ tiếp nhận vị trí này, cũng sẽ giống như bị lưu đày.
Nếu như không tra ra hướng đi của vụ án ngân lượng cứu trợ bị mất, nếu như không tra ra những người bị mất tích, đời này đừng nghĩ tới việc hồi kinh.
Và người kia lưu lại kinh thành, tất nhiên sẽ giống như một tay che trời. Rốt cuộc, Cảnh Hoa đã chết, Cảnh Hiền lại nhiều bệnh, còn có một vị bị lưu đày đến Ngự Phủ huyện - đương nhiên, ngôi vị hoàng đế sẽ rơi vào trong tay của vị hoàng tử lưu lại kinh thành kia.
Cảnh Diệc đương nhiên sẽ không đi!
Đối với Cảnh Dung, hắn cũng không đưa ra lập trường của mình!
Kỳ Trinh Đế không trực tiếp nói ra ý của mình, càng không trực tiếp sai khiến ai.
Nhưng chỉ cần một trong hai người Cảnh Diệc và Cảnh Dung rời kinh, đại vị tương lai có thể dễ dàng định đoạt. Thứ nhất, có thể kết thúc sự tranh đấu giữa các phe phái, thứ hai, Kỳ Trinh Đế không cần buồn rầu về việc lập ai làm Thái tử.
Con rồng giảo hoạt này, ngay cả khi đang bệnh, cũng tuyệt đối là một người có âm mưu sâu sắc.
Cảnh Diệc kín đáo liếc mắt đánh giá Cảnh Dung một cái, thầm nghĩ, hắn háo hức đoạt công trong chuyện tang sự Thái tử, vì sao lần này không đoạt?
Ngươi hãy đoạt đi!
Ngươi hãy đoạt đi nào!
Cảnh Dung đáp lại hắn ta bằng một ánh mắt, giống một luồng sét đánh tới khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ngo-tac-hoa-cot/361427/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.