Chương trước
Chương sau
"Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của hắn, ta sẽ giết ngươi."
Hai bàn tay Cảnh Dung nắm chặt thành nắm đấm, dưới sự kích động, trong ánh mắt hắn cuồn cuộn dâng lên sát ý nồng đậm.
Thấy Cảnh Dung càng lo lắng cho Kỷ Vân Thư như vậy, Cảnh Diệc lại càng vừa lòng.
Hắn ta đi tới trước mặt Cảnh Dung, quan sát hắn, sau đó cười lạnh một tiếng: "Ngươi hiện giờ thân ngươi đang mang tội, bản thân khó bảo toàn, có thể sống ra ngoài hay không cũng chưa biết được."
Cảnh Dung cảm thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt, môi nhấp thành một đường, hai tay nắm chặt cọc gỗ nâng thân thể cồng kềnh của mình lên, sự lạnh lẽo phát ra từ ánh mắt, khiến người không rét mà run.
Ngay cả Cảnh Diệc ở trong nháy mắt kia cũng cảm thấy sau lưng tê rần!
"Ngươi nên hiểu rõ ta là người thế nào, nếu ta đã nói ra, ta nhất định sẽ thực hiện được. Nếu ngươi dám động tới hắn, những lời ta vừa mới nói, nhất định sẽ được thực hiện."
Đây là một lời đe dọa trực tiếp!
Nhưng Cảnh Diệc chỉ cười, "Ngươi đang uy hiếp ta sao? Được, ta thật ra muốn thử một lần, nhìn xem sau khi giết Kỷ tiên sinh, ngươi sẽ làm thế nào để giết chết ta."
Lời này, tất nhiên không phải chỉ nói mà thôi, Cảnh Diệc thật sự có thể làm được.
"Ngươi......"
"Muốn đánh cuộc một ván hay không?"
Cảnh Dung cảm thấy căng thẳng. Không thể không nói, Cảnh Diệc dùng tính mạng của Kỷ Vân Thư để uy hiếp hắn, chính xác đã nổi lên tác dụng.
"Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả hắn đi?"
Cảnh Diệc cười tà ác: "Rất đơn giản, nếu chuyện phụ hoàng giao cho ta điều tra có kết quả, ta tất nhiên sẽ thả Kỷ tiên sinh ra. Chỉ cần ngươi vẽ áp."
Ánh mắt Cảnh Dung hơi hạ xuống, đang định chuyển động đôi môi nhiễm máu ——
Kỷ Vân Thư đã lên tiếng nói: "Đừng tin lời hắn, việc này căn bản không liên quan gì tới Vương gia, nếu chỉ vì ta mà khiến Vương gia gánh tội mưu phản hành thích vua, ta đây mới là tội nhân thiên cổ."
Cảnh Dung nhìn nàng, "Ta không thể để ngươi xảy ra chuyện."
"Ta sẽ không sao." Nói xong, nàng nhìn Cảnh Diệc: "Diệc Vương, tại hạ cũng hiểu được một chút luật lệ Đại Lâm. Xin hỏi, như thế nào được gọi là tự tiện xông vào thiên lao?"
Ồ!
Thực sự khiến Cảnh Diệc nghẹn lời.
Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: "Theo luật lệ Đại Lâm, điều thứ ba mươi hai, bất kỳ người nào đeo đao xâm nhập vào thiên lao, giết hại quan viên triều đình, cướp phạm nhân, đều bị xử tử! Nhưng tại hạ: thứ nhất không mang theo đao, thứ hai không giết hại quan sai, thứ ba không cướp phạm nhân. Nhiều lắm, chỉ có thể trị tại hạ một tội lừa gạt."
"Đúng thật là nhanh mồm dẻo miệng, chẳng trách Dung Vương lại xem ngươi giống như môn khách, che chở ngươi như thế."
"Nếu Diệc Vương muốn giết ta, chính là lạm sát giết người vô tội. Tội tội danh này, ngươi có thể đảm đương nổi hay sao?"
Kỷ Vân Thư đúng lý hợp tình!
Có lý đi khắp thiên hạ, không cần phải sợ ai.
May mắn thay, huyện thái gia ở Cẩm Giang thành thường xuyên nhét mấy quyển sách vào trong lòng ngực nàng, không phải công văn do triều đình phát xuống, chính là hồ sơ sửa lại luật lệ Đại Lâm. Thật vừa vặn, khi nàng nhàn nhã không có việc gì làm, nàng đã đọc chúng để giết thời gian!
Tuy nhiên ——
Cảnh Diệc nói: "Kỷ tiên sinh đúng là tài giỏi. Nếu như ngươi đã đưa luật lệ ra, vậy được, bổn vương sẽ không lấy mạng ngươi. Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Nói xong, hắn ta búng ngón tay một cái!
Sau đó ta lệnh cho thị vệ: "Đưa Mạc công tử ra khỏi cung, áp giải Kỷ tiên sinh vào trong Ám phòng, bổn vương muốn đích thân...... thẩm vấn một chút."
"Vâng!"
Thị vệ mang Kỷ Vân Thư đi tới Ám phòng (phòng tối; phòng dùng để thẩm vấn và tra khảo).
Mộ Nhược vung hai ống tay áo, trực tiếp đẩy tên thị vệ kia ra, nói với Cảnh Diệc: "Diệc Vương, Kỷ tiên sinh là do ta mang vào cung, nếu ngươi muốn thẩm vấn, vậy hãy thẩm vấn ta đi, không cần phải gây khó xử với tên thư sinh trói gà không chặt."
Thư sinh?
Cảnh Diệc tối sầm mặt lại: "Với bổn vương xem ra, hắn không phải là một thư sinh, mà là một người thông minh."
Trong lời nói có mang theo thâm ý!
Sau đó hắn ta vung tay lên: "Còn không tiễn Mạc công tử rời đi?"
Ba bốn tên thị vệ cùng nhau động thủ, kéo Mộ Nhược cố gắng giãy dụa ra ngoài.
Cảnh Diệc xoay người nhìn Cảnh Dung, nói: "Ngươi yên tâm, ta đảm bảo, thẩm vấn Kỷ tiên sinh xong, ta sẽ lập tức đưa hắn an toàn ra khỏi cung."
Nói xong hắn ta cũng lập tức đi tới Ám phòng!
Cả người Cảnh Dung không còn sức lực nữa, ngay sau khi Cảnh Diệc vừa rời đi, thân thể hắn bỗng nhiên trụy xuống, quỳ một đầu gối xuống, phun ra máu......
.......
Trong Ám trong!
Kỷ Vân Thư bị trói ở trên cọc gỗ nhuộm đầy máu, sau khi Cảnh Diệc tiến vào, mọi người trong phòng đều rút lui.
Trong Ám phòng tối mờ, ngoại trừ mùi vị tanh tưởi và mùi máu tươi, còn có mùi mốc meo nồng đậm. Kỷ Vân Thư nhíu nhíu mũi, cảm thấy cuồn cuộn trước ngực, gần như muốn phun ra.
Cảnh Diệc chắp hai tay sau lưng, đi đến trước mặt nàng, trong ánh mắt tràn ngập hương vị đánh giá, khóe miệng chậm rãi giơ lên.
Hắn ta vươn ngón tay thon dài mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve trên lỗ tai Kỷ Vân Thư.
Nàng quay đầu, lạnh mắt trừng hắn.
Nàng càng như thế, Cảnh Diệc càng thêm vui vẻ, động tác trên tay cũng không thu liễm lại, mà càng làm càn trên vành tai Kỷ Vân Thư, sờ tới sườn mặt trắng nõn của nàng, cuối cùng dừng ở chỗ vết sẹo mờ nhạt nơi khóe mắt.
"Lúc trước tiên sinh vẫn luôn mang theo mặt nạ, hiện giờ nhìn thấy chân dung của ngươi, bổn vương thật sự rất kinh ngạc cảm thán."
Hắn ta cực kỳ giống như một con sói đói!
Kỷ Vân Thư cố hết sức đẩy đầu qua một bên, nhưng lại bị Cảnh Diệc nắm cằm, nâng lên cao cao.
Hắn ta vừa ngắm nghía, vừa nói: "Rõ ràng là một nữ tử tuyệt sắc, cố tình lại đóng giả thành nam nhân, thật là đáng tiếc."
"Buông ra!" Kỷ Vân Thư nói.
Lực đạo trên ngón tay Cảnh Diệc càng mạnh mẽ hơn.
"Bổn vương không thể hiểu được, vì sao Kỷ gia lại đưa Kỷ Mộ Thanh tiến cung trở thành Thái Tử Phi mà không phải là ngươi. Đáng tiếc, đáng tiếc......"
Đáng tiếc muội ngươi!
Kỷ Vân Thư cười khinh thường: "Diệc Vương muốn biết vì sao?"
"Ta sẽ chăm chú lắng nghe!"
"Bởi vì chỉ có người thông minh, mới không muốn hao tổn tâm cơ để đoạt vị trí và quyền lợi không thuộc về mình."
"Ngươi có ý gì?"
"Chẳng lẽ lời ta nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Hành động của Diệc Vương, còn không phải là vì vị trí Thái tử, vì ngôi vị hoàng đế hay sao? Nhưng từ xưa đến nay, người giống như Vương gia, cuối cùng đều chỉ có hai kết cục. Một là bị người đời thóa mạ. Hai, là trong quá trình tranh đoạt quyền lợi và địa vị, bị người siết cổ đến chết!"
Trên sách lịch sử, chẳng phải đều ghi lại như thế hay sao?
Cho dù Tần Thủy Hoàng tiếng tăm lừng lẫy, cũng không hề có ngoại lệ!
Những lời nói này của nàng, đổi lấy chính là ánh mắt mang theo thưởng thức của Cảnh Diệc.
Nữ nhân này, rất thú vị!
Đầu ngón tay hắn ta hơi véo lần nữa, nâng gương mặt Kỷ Vân Thư lên cao hơn một chút. Hắn ta cúi đầu xuống, đối mặt với con ngươi lạnh lùng và quật cường của Kỷ Vân Thư.
"Một cái miệng rất tốt, những gì ngươi nói, bổn vương rất thích nghe. Kỷ cô nương thông minh quật cường, cũng khiến bổn vương kính nể. Nhưng nữ tử thông minh thế này, đi theo bên người Cảnh Dung, thật là đáng tiếc!"
Vẫn là một câu đáng tiếc!
Hắn ta nói cực kỳ chân thành!
"Sao ngươi không đi theo bổn vương, trở thành môn khách của Diệc Vương phủ? Ngươi có thể không cần phải suốt ngày lo lắng đề phòng."
A phi!
Lão tử khinh thường.
Kỷ Vân Thư cắn môi đỏ, dùng sức xoay đầu, tránh thoát khỏi cánh tay Cảnh Diệc đang nhéo cằm mình.
Nàng trực tiếp hỏi: "Diệc Vương đã không giết ta, còn đưa ta tới nơi này và nói nhiều như vậy, vì sao không trực tiếp đi thẳng vào vấn đề?"
Cảnh Diệc cười cười, sau đó lui lại mấy bước, khóe miệng nhếch lên, một lần nữa lộ ra nụ cười lạnh lùng âm hiểm.
"Kỷ cô nương không phải rất am hiểu giao dịch với người khác hay sao? Hay là, hãy giao dịch với bổn vương một lần, như thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.