Nghĩ lại những lời Tô Tử Lạc đã nói, tâm tư nàng trở nên trầm xuống! Nàng hạ thấp ánh mắt, bước chân nặng nề đi về phía Đông Uyển, nhưng chân trước vừa mới rảo bước tiến lên, trán nàng lập tức đụng phải một vật cứng. Điều này khiến trán nàng không tránh khỏi bị tê rần. Nàng nhẹ giọng "ư" một tiếng! Thì ra, nàng đã đụng vào ngực Cảnh Dung. Giọng nói của Cảnh Dung cũng truyền tới từ đỉnh đầu nàng. "Vì sao vừa từ Dụ Hoa Các trở về nàng đã có bộ dáng bế tắc thế này, hay là, tiểu tử Vệ Dịch không muốn quay trở về với nàng?" Thật đúng là miệng chó không phun ra được ngà voi! Lúc này, Kỷ Vân Thư thật sự không muốn so đo cùng hắn. Đơn giản —— Nàng vòng qua người hắn, đi thẳng về phía phòng mình, nhưng nàng vừa mới đi được vài bước, cổ tay đã bị Cảnh Dung giữ chặt, hắn dùng lực kéo nàng lại. Thân mình nàng buộc phải ngả về phía sau! Nếu không phải bản thân nàng sớm đã hiểu rõ thói quen của Cảnh Dung, lúc này, đoán chừng nàng sẽ lại bị kéo vào trong lòng ngực của hắn. Thật đúng là sói đói vồ mồi! Kỷ Vân Thư quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, không vui nói, "Vương gia, vụ án này còn chưa kết thúc, ta thật sự không có tâm tư gây rối với ngài!" "Bổn vương không phải đang muốn gây rối với nàng, ta chỉ muốn hỏi nàng một câu." "Hỏi gì?" "Ở Dụ Hoa các, nàng đã nói chuyện gì với Mộ Nhược vậy?" "Nói chuyện vặt!" Chuyện vặt là gì? Vì sao lại nói về những thứ đó?! Khi Kỷ Vân Thư nói ra những điều này, nàng lập tức nhận được ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Dung, hắn mạnh mẽ chọc về phía ấn đường của nàng. Bàn tay đang kéo Kỷ Vân Thư cũng dùng thêm chút sức. Điều này khiến Kỷ Vân Thư đau đớn nhíu mày lại, nghiến răng, nói, "Xin Vương gia hãy buông ta ra." "Như thế nào, rất đau?" "Đúng vậy, rất đau!" Nàng đúng sự thật trả lời! Những cuộc đối thoại thế này, có cảm gác cực kỳ quen thuộc! Không ngờ, trong một khoảng khắc, cánh tay Cảnh Dung lại kéo một lần nữa, kéo nàng tới trước người hắn. Kỷ Vân Thư lập tức dùng một cánh tay khác ngăn ở trước ngực hắn, giữ khoảng cách giữa nàng và hắn không bị thu hẹp hơn nữa. Nàng ngước đôi mắt bất mãn lên, nhìn nam nhân giống như con sói trước mặt. Hiện tại, thật sự muốn tát cho hắn một cái. Nhưng xúc động này lập tức bị bản thân nàng đánh mất. Nàng không phải là đối thủ của hắn, nếu như bản thân nàng làm ra sự tình gì đó, đoán chừng Cảnh Dung thật sự sẽ ném nàng lên giường ngủ. Nàng đang mải suy nghĩ tới chuyện như vậy, Cảnh Dung đột nhiên nâng cằm nàng lên! Bắt buộc nàng phải ngẩng cao đầu. "Buông ra!" Kỷ Vân Thư bắt đầu dùng sức vật lộn, nhưng sức lực nàng không thể địch lại hắn, vì vậy nàng đã bị Cảnh Dung giam cầm chặt chẽ. "Nàng tốt nhất đừng nên lộn xộn, bổn vương không biết sau đó sẽ làm gì nếu nàng còn luôn xúc động như thế." "Cầm thú!" "Nàng gọi bổn vương là gì?" "Cầm thú!" Kỷ Vân Thư không sợ hãi chút nào! Hậu quả cũng rất rõ ràng —— Sắc mặt Cảnh Dung đã đen tới mức cực hạn. Sau đó, hắn đột nhiên bế ngang nàng lên, đi về phía trong phòng. "Ngài muốn làm gì? Buông ta xuống." Kỷ Vân Thư không ngừng giãy giụa! Cảnh Dung không hề để ý tới sự đấu tranh vô ích của nàng, sắc mặt còn mang theo sự lạnh lùng, quả thực giống như muốn cắn người. Mấy tiểu nha đầu nơi cửa nhìn thấy một màn như vậy, sợ hãi ngây người! Đúng vậy, Vương gia nhà mình đang ôm một người ở trong lòng ngực, người kia, còn là một người nam nhân. Nam nhân kia, lại còn là Kỷ tiên sinh. Các nàng sớm đã nghe đồn rằng, Dung Vương có tình ý với Kỷ tiên sinh, không ngờ hình ảnh hiếm thấy như vậy lại bị các nàng nhìn thấy. Các nàng đều che miệng lại, mở to hai mắt nhìn, không dám nói lời nào! Các nàng chỉ trơ mắt nhìn Cảnh Dung ôm Kỷ Vân Thư đang giãy dụa trong lòng ngực đi vào trong phòng. Cũng đồng thời khi Cảnh Dung dùng hai chân đóng cửa lại, hắn lạnh lùng lên tiếng, "Không có mệnh lệnh bổn vương, không ai được tiến vào!" Lời nói lạnh như băng, giống như đóng băng toàn bộ bầu trời đêm! Ngay khi bước vào phòng, Kỷ Vân Thư liền trực tiếp bị hắn ném tới trên giường. Bởi vì khi hắn ném đã dùng sức hơi mạnh nên lưng nàng đụng phải giường, khiến nàng đau nhức một trận. Khi nàng cau mày, đau đớn muốn đứng dậy, nhưng cả người Cảnh Dung đã ép xuống người nàng. Chân tay nàng dường như đã bị hắn giam cầm, khó có thể nhúc nhích. "Tiểu gia hỏa, bổn vương đã nhịn lâu lắm rồi, nàng có tin hay không, giờ phút này bổn vương có thể sẽ ăn nàng." "Vô lại!" Đôi mắt Kỷ Vân Thư đỏ ngầu. Đôi tay nàng nắm chặt lấy ga trải giường, khiến cho chúng nhăn lại! Nhìn đôi mắt to đọng nước mắt của nàng, lửa giận trong lòng vừa rồi của Cảnh Dung đột nhiên tiêu tan một chút. Tuy nhiên, tính hắn vẫn rất cố chấp nhưng vì không muốn biểu hiện ra bản thân mình không đành lòng, vì thế giọng điệu vẫn tàn nhẫn như cũ. "Cho dù bổn vương vô lại như thế nào, chung quy vẫn luôn đối với nàng như thế." ""Vì sao?" "Vì nàng là người của bổn vương!" "Sau đó thì sao?" "Sau đó... Dụ Hoa Các có một con sói, nàng tốt nhất nên ít tới đó." Thì ra sự tức giận của hắn, không ngờ là ở chỗ này! Thật sự là cực kỳ thú vị! Nhưng cũng cực kỳ đáng giận! Kỷ Vân Thư thật sự hận đến nỗi ngứa răng, nàng đã sống đủ lâu để gặp phải bình dấm chua lớn nhất dưới bầu trời này! Nàng nhanh chóng nghiêng đầu, cười khẩy một tiếng, "Cho dù Mộ Nhược là một con sói, hắn còn tốt hơn Vương gia là một con cáo vô tình hiếu thắng tàn nhẫn." "Nàng nói lời này là có ý gì?". "Trong lòng ngài tự hiểu." "Bổn vương không hiểu!" Đồng thời với khi chuyện, đầu ngón tay thon dài của Cảnh Dung nắm lấy cằm của Kỷ Vân Thư, buộc nàng phải quay mặt lại đối diện với hắn. Hắn nghiêm túc hỏi một câu. "Nàng hãy nói rõ ràng một chút, bổn vương không hiểu những lời này của nàng là đến từ đâu." Kỷ Vân Thư thực sự lười quanh co với hắn, đơn giản trực tiếp nói với hắn, "Trước yến tiệc Vương gia không cứu Khổng cô nương là bởi vì trước đó, ngài đã đi gặp nàng ấy. Có lẽ Khổng cô nương đã nói gì đó, khiến ngài đánh mất ý tưởng cứu nàng ấy, đúng không?." "Mộ Nhược nói với nàng như thế?" "Hắn bất quá chỉ nhắc nhở ta một câu mà thôi, nếu như Vương gia không muốn làm một con cáo vô tình, vậy thì hãy nói xem, rốt cuộc Khổng cô nương đã nói những gì với ngài mà khiến ngài thay đổi chủ ý như vậy?" Cảnh Dung câu môi, đột nhiên nở nụ cười, "Nàng luôn miệng nói không quan tâm tới bổn vương, nhưng thật ra, trong lòng nàng vẫn luôn để ý tới. Nếu không, sao nàng quan tâm tới chuyện này như thế làm gì?" Lời này, nghe thấy thật sự giống như đúng như vậy! Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư tiếp tục giải thích, "Vương gia đã suy nghĩ nhiều, ta chỉ không hy vọng trong lòng mình vẫn luôn nghĩ Vương gia là một người vô tình." "Thật thú vị, nếu nàng muốn nghe, được thôi, bổn vương sẽ nói cho nàng biết, đó là......" Lời còn nói chưa xong, Kỷ Vân Thư đã ngắt lời hắn, nói, "Trước khi Vương gia nói tiếp, có thể đứng dậy trước hay không? Phương thức ngài và ta nói chuyện giống như bây giờ, thật sự có chút bất tiện." Cảnh Dung cười cười, có vẻ giống như bởi vì Kỷ Vân Thư đột nhiên nổi lên quan tâm tới chuyện của hắn, vì vậy tâm tình rất tốt, ngoan ngoãn đứng dậy rời khỏi người nàng. Hắn sửa sang lại quần áo của mình một chút, sau đó ngay ngắn ngồi xuống ở trên giường. Cũng trong khoảnh khắc Cảnh Dung buông ra, Kỷ Vân Thư nháy mắt đứng lên, sau đó nhanh chóng kéo ra khoảng cách xa hơn mấy mét, chỉ thiếu trốn ra khỏi phòng. Đương nhiên, nàng thực sự sợ hãi Cảnh Dung một lần nữa sẽ đè mình lại ở trên giường!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]