Chương trước
Chương sau
"Còn thỉnh Kỷ tiên sinh cẩn thận tra án." Tô Tử Lạc nói.
Kỷ Vân Thư không dám nhìn hắn, nàng chỉ gật đầu, yên lặng ôm theo hộp gỗ đàn hương trong tay và đi vào phòng.
Ngay khi nàng bước vào trong, mũi nàng bị tấn công bởi mùi máu tươi nồng nặc!
Nàng nhăn mũi, đôi mắt theo dõi một vệt máu đỏ tươi ở trên sàn nhà, kéo dài một đường tới tận thi thể đang được dùng vải bố bao phủ ở trên giường, trên vải cũng bị nhiễm đỏ, cực kỳ bắt mắt!
Nàng đặt hộp gỗ đàn hương ở trên bàn, lấy ra một đôi găng tay từ bên trong mang vào, đi tới bên giường, đầu ngón tay nàng vừa mới nắm một góc vải bố trắng và chuẩn bị xốc lên, nhưng trong một khoảnh khắc, sau lưng đã truyền tới giọng nói của Tô Tử Lạc.
"Thi thể đã bị chém đầu, Kỷ tiên sinh nên chuẩn bị tốt tâm lý."
Chuẩn bị?
Đang lo lắng nàng sẽ phun ra sao?
Kỷ Vân Thư hơi nghiêng người sang một bên, không đáp lại, đầu ngón tay dùng sức, trong chớp mắt xốc tấm vải bố trắng lên.
Lộ ra thi thể Uất Trì Lâm vẫn được bảo quản rất tốt!
Thi thể cũng không quá ghê tởm, đầu bị chém đã được sắp lại ở trên cổ, dùng một miếng vải đơn giản buộc vào cơ thể, tạo ra ảo giác không nhìn ra được dấu vết đầu đã lìa khỏi cổ.
Thân thể Uất Trì Lâm đã cứng, đôi mắt hắn trừng rất lớn, khuôn mặt hơi tím tái, đôi môi có màu tối sậm.
Kỷ Vân Thư duỗi tay ra, bẻ đôi mắt để kiểm tra tròng mắt của hắn, sau đó kéo chiếc áo dính máu ra, trên ngực và bụng hắn đã hình thành thi đốm. Nàng dùng ngón tay đè ép xuống, thi đốm có dấu hiệu phai màu.
Nàng đã có kết luận!
Nàng quay đầu nói với Tô Tử Lạc, "Giác mạc của Uất Trì tướng quân hiện lên tình trạng vẩn đục nghiêm trọng, khóe miệng bắt đầu nhăn lại, hơn nữa sự tiến triển của thi đốm ở trước ngực hắn cho thấy, thời gian hắn tử vong, chắc hẳn là giờ Sửu (1-3h sáng)."
Tô Tử Lạc nghe xong, nghiêng đầu, hỏi một câu với binh lính gác cửa, "Vào giờ Sửu, có người nào từng vào phòng tướng quân?"
"Khoảng thời gian đó, chỉ có vị tướng quân Đại Lâm kia ở bên trong uống rượu cùng với Uất Trì tướng quân." Binh lính đáp lại.
"Vậy giờ Sửu có người đáng nghi nào vào trạm dịch hay không?"
"Không có!"
Tô Tử Lạc trầm mắt xuống, nhìn về phía Kỷ Vân Thư, nói, "Không biết Kỷ tiên sinh còn có phát hiện nào khác có thể chứng minh hung thủ là một người khác?"
Kỷ Vân Thư có chút ngoài ý muốn, "Vốn tưởng rằng Tô tiên sinh cũng sẽ giống như bọn họ, một mực phán xét đây là do tướng quân Kỷ Lê làm."
"Mạng người vô giá, trước sau đều phải điều tra rõ mới được. Thường thì mắt người nhìn thấy là sự thật, nhưng sự thật đó không nhất định là tất cả sự thật. Bất luận đó là sự tình gì, đều cần phải dùng bằng chứng để chứng minh sự thật." Tô Tử Lạc đơn giản trả lời một cách rõ ràng.
Nhưng chính những lời nói đơn giản này, lại khiến trái tim Kỷ Vân Thư chấn động hồi lâu!
Nàng vẫn còn nhớ rõ, Kỷ Bùi từng hỏi nàng rằng, vì sao rõ ràng có người chứng kiến, chỉ ra và xác nhận hung thủ, nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục điều tra?
Lúc ấy, nàng đã nói với Kỷ Bùi những lời mà Tô Tử Lạc vừa mới nói!
Hơn nữa, không hề bỏ sót một từ!
Nàng sợ cảm xúc này của mình sẽ bị Tô Tử Lạc nhìn thấu, vì thế nhanh chóng tránh đi.
Sau đó nàng đáp lại lời hắn nói, "Đúng vậy, Tô tiên sinh nói rất đúng, thường thì mắt nhìn thấy, không nhất định chính là sự thật."
Giọng nói rơi xuống, nàng xoay người, một lần nữa đi tới bên thi thể trên giường, khóe miệng lập tức nói thêm một câu, "Ta tin rằng, bất luận chứng cứ gì đều có thể tìm ra được ở trên người người chết."
Nói xong, nàng đột nhiên kéo tấm vải bọc lấy cổ thi thể xuống, khi không có vải bố trắng cố định, đầu lập tức lăn qua một bên, để lộ ra vết cắt.
Đơn giản ——
Nàng trực tiếp dùng tay ôm đầu lên, cẩn thận nhìn kỹ vết cắt, thậm chí dùng tay chạm chạm vào nó, may mắn máu đã đông và khô, phía trên chỉ có một chút vệt máu sền sệt tràn ra.
"Vết cắt rất sạch sẽ gọn gàng, các cạnh của vết cắt không hề có dấu vết bánh răng, ở giữa không hề có lực quá mạnh, có thể thấy được hung khí rất phẳng, hơn nữa cực kỳ sắc bén. Vì vậy, hung khí không phải là dao, mà đó chính là kiếm."
Trong khi nói, nàng liền xoay đầu người và đặt ở trên bàn, mở hộp gỗ đàn hương ra, chọn ra một con dao nhọn.
Binh lính ở cửa vừa nhìn thấy, nhanh chóng nói với Tô Tử Lạc, "Tô tiên sinh, tướng quân đã như vậy rồi, chẳng lẽ hiện tại còn mặc kệ người khác cắt đầu tướng quân ra hay sao?"
"Ta đã nói, việc này hãy giao cho Kỷ tiên sinh."
Giọng điệu của hắn rất nặng nề, dường như mang theo một tầng băng hàn, trong nháy mắt đã đông lạnh đối phương thành đá, không dám lên tiếng nói tiếp.
Trong tai Kỷ Vân Thư giống như đã bị nhét bông, nàng căn bản không nghe thấy bọn họ nói, nghiêm túc cầm dao nhọn, từng chút một rạch vào xương móng giữa cổ và cằm, sau đó rút nó ra.
Nàng cầm nó trong tay và nhìn!
Giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Cuối cùng, nàng trực tiếp tháo găng tay bên phải ra, dùng ngón tay cái sờ sờ phần dưới cùng của xương móng.
Ấn đường vốn nhíu chặt của nàng, cuối cùng cũng dịu đi một chút, nói, "Hung khí, chắc hẳn là một thanh kiếm."
Tô Tử Lạc di chuyển xe lăn, bánh xe lăn đến bên cạnh nàng. Hắn ngước mắt nhìn lên, nhìn vào xương cổ nhiễm máu trong tay nàng.
"Sao có thể phán đoán ra được?" Hắn hỏi một câu.
Kỷ Vân Thư hơi nheo mắt lại, giải thích nói, "Thường thì dao dày hay mỏng, chỉ cần cắt ở trên da thịt, kết quả tạo thành vết cắt sẽ giống như kiếm. Tuy nhiên, nếu như cắt vào trên xương cốt sẽ không giống nhau. Khi dùng dao cắt, bởi vì độ dày của dao là từ mỏng tới dày, vì thế dọc theo vết cắt trên xương nhất định sẽ có hiện tượng vỡ ra. Nhưng, trên khối xương cổ này lại không có tình trạng này. Vì thế, hung khí dùng để chém đầu, chính là một thanh kiếm mỏng, có thể chính là thanh kiếm mà Kỷ tướng quân đã cầm trong tay lúc ấy!"
"Vậy thì, hung thủ thật sự là hắn?"
Kỷ Vân Thư lắc đầu không đáp, nàng trả cái đầu lại trên thi thể, ánh mắt bỗng chú ý tới sự biến dạng ở trên mười ngón tay của thi thể, hơn nữa độ cong biến dạng rất lớn!
Đây là do đã giãy giụa kịch liệt trước khi chết!
Khoảnh khắc tiếp theo, nàng đã làm một hành động khiến mọi người đều kinh ngạc đến nỗi ngây người.
Nàng đương nhiên lột sạch quần áo trên người thi thể, không còn một mảnh!
Tuy nhiên, điều này cũng không sao, rốt cuộc nàng hiện tại là một nam nhân, nam nhân nhìn xem nam nhân cũng không có gì kỳ lạ!
Nhưng, Tô Tử Lạc ở phía sau lưng nàng, sắc mặt tối sầm lại!
Kỷ Vân Thư kiểm tra toàn thân thi thể từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện trên người thi thể, ngoại trừ mấy chỗ lưu lại dấu vết chinh chiến nơi sa trường ra, căn bản không có bất luận vết thương nào nữa.
Nàng có chút không hiểu!
Vì thế, nàng khó hiểu nói, "Ngón tay bị uốn cong, trước khi chết nhất định đã từng giãy giụa mới đúng. Một nhát kiếm chặt bỏ đầu, sẽ không có khả năng có thời gian giãy giụa? Trên thân thể chỉ có những vết thương cũ, ngoài ra không có vết thương nào khác, vì thế không có khả năng bởi vì đau đớn mà giãy giụa. Hơn nữa, trước khi chết hắn không bị trúng độc. Vậy...... trước khi bị chặt đầu, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì? Điều gì có thể khiến hắn giãy giụa kịch liệt đến nỗi đôi tay bị vặn vẹo như thế?"
Nàng thở dài một tiếng, cảm thấy có chút kỳ lạ!
Tô Tử Lạc nghe thấy nàng lẩm bẩm, cũng không lên tiếng ngắt lời!
Sau khi Kỷ Vân Thư mặc lại quần áo cho thi thể, nàng nhìn quanh một vòng trong phòng, bên trong cũng không có dấu vết đánh nhau, trên bàn, thật ra có một số vỏ bình rượu vương vãi, còn có mấy món ăn vẫn còn từ đêm qua!
Xem ra đêm qua, Uất Trì Lâm và Kỷ Lê thật sự đã chè chén rất lâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.