Từ sau khi nhìn thấy Tô Tử Lạc, cả người Kỷ Vân Thư đều ở trong trạng thái lơ đãng.
Nhưng lý trí nói với nàng rất nhiều lần rằng, Tô Tử Lạc là Tô Tử Lạc.
Kỷ Bùi là Kỷ Bùi!
Bọn họ chỉ có gương mặt giống nhau mà thôi.
"Nàng đã trốn chỗ nào vậy?"
Giọng nói của Cảnh Dung truyền tới đầu nàng.
Kỷ Vân Thư thoát khỏi dòng suy nghĩ, lúc này mới phát hiện mình đã đi vào Đông uyển. Nàng vừa ngước mắt nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy Cảnh Dung đang ngồi tên ghế hoa lê, tỏa sáng giống như ngồi trên long ỷ.
Hắn cau mày!
Cực kỳ khí thế!
Sao hắn lại ở đây?
Hơn nữa, mấy chiếc đèn lồng xung quanh đều chiếu sáng lên trên người hắn, phác thảo khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Kỷ Vân Thư đi đến trước mặt hắn, nhướng mày, "Đi một chuyến tới Dụ Hoa các!"
"Tìm Mộ Nhược làm gì?"
"Nói những chuyện thú vị trong cuộc sống, tận hưởng thời gian thư giãn, uống vài chén rượu, kết quả hắn uống đến nỗi say mềm nên ta đã rời đi."
"Ừ!" Cảnh Dung gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ ở trên tay vịn ghế dựa, nhìn thoáng qua phía sau Kỷ Vân Thư, "Vệ Dịch đâu? Nàng cũng uống say rồi sao? Vì thế đã bỏ hắn lại ở Dụ Hoa các?"
"Trong khoảng thời gian này, Vệ Dịch sẽ ở nơi đó."
"Vì sao?"
"Mạc công tử một thân một mình, thật sự rất cô đơn, may là Vệ Dịch cũng thích hắn, vì vậy ta đã để hắn lưu lại đó, để bọn họ làm bạn với nhau."
"Nàng sẵn lòng sao?" Cảnh Dung hỏi.
Nàng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ngo-tac-hoa-cot/361324/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.