Edit & Dịch: Emily Ton. Dụ Hoa các có một vị thần y, mỗi ngày người tới xem bệnh tất nhiên không ít. Mặc dù Mộ Nhược một năm qua không hề xem bệnh cho người, nhưng thuộc hạ và đồ đệ của Dụ Hoa các đều y thuật siêu quần, còn bản lĩnh hơn cả ngự y trong hoàng cung! Tại thời điểm này, một tiểu đồng mắt sắc, liếc mắt một cái đã nhận ra thị vệ Dung Vương phủ. Tiểu đồng lập tức đi tới đón Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch, hỏi, "Nhị vị là người Dung Vương phủ?" "Mạc công tử có ở đây không?" Kỷ Vân Thư hỏi. Tiểu đồng lên tiếng, "Sư phụ ở trên lầu." "Ngươi đi thông báo một tiếng, hãy nói có một ca bệnh khó giải quyết, cần hắn bắt mạch." "Được, vậy hai vị công tử hãy vào trong ngồi." Tiểu đồng lập tức dẫn hai người đi vào, thị vệ đều đứng canh ngoài cửa. Sau khi ngồi xuống ở hậu viện, tiểu đồng liền pha hai chén trà! Ngay sau đó tiểu đồng đi lên gác mái thông báo. Lúc này trên gác mái, Mộ Nhược đang bận rộn với dược liệu trong tay, thường xuyên nhúng đầu ngón tay và đặt lên mũi ngửi ngửi, nhíu mày, "Dược liệu này hơi ẩm, nhanh chóng vứt đi." Tiểu đồng bên cạnh lập tức vội ôm bó thảo dược đi, ném tới thùng gỗ một bên. Mộ Nhược nói tiếp, "Dược liệu này có dược tính không đủ." Vứt! "Lan anh tử phơi không đủ canh giờ." Vứt! "Không phải đã nói, khôi tử phải lấy khúc chính giữa hay sao? Vì sao chúng lại già và khô như thế?" Vứt! Một bàn thảo dược, gần như đều bị ném sạch sẽ. Tiểu đồng A Ly cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, mỗi lần ném một thành phần dược liệu đều giống như đang cắt vào da thịt hắn. "Sư phụ, nếu vứt hết theo yêu cầu của người, tất cả dược liệu của chúng ta đều phải vứt hết, vậy thì rất đáng tiếc!" Mộ Nhược trừng mắt liếc nhìn tiểu đồng một cái, nghiêm túc nói, "Trước khi ta ra khỏi cửa đã căn dặn qua, bất luận một thành phần dược liệu nào xảy ra vấn đề, phải vứt bỏ toàn bộ, ngươi đã vứt tất cả những lời ta nói sau đầu rồi sao?" "Không phải sư phụ, A Ly nào dám!" Mộ Nhược gõ ở trên đầu tiểu đồng một cái, nhắc nhở, "Trên đời này, lang băm đa số đều sẽ khai một số dược vô dụng để kiếm bạc từ bá tánh, nếu ngươi muốn học y từ chỗ y sư, vậy thì phải nhớ kỹ, đừng bởi vì thấy chúng đáng tiếc, cứ thế giữ lại những dược liệu này, kê cho người bệnh, hiểu chứ?" Ánh mắt sắc bén của Mộ Nhược đảo qua trên thân mình A Ly đang run rẩy. A Ly nơi nào còn dám nói không hiểu! A Ly liên tục gật đầu, đáp, "A Ly đã biết, A Ly sẽ không trở thành lang băm, nhất định sẽ giống như sư phụ, hành y tế thế, thi y tặng dược cho bá tính nghèo khổ, trở thành một thế hệ danh y." Ý chí chiến đấu được đốt cháy! Trong giọng nói, tất nhiên cũng pha lẫn một chút nịnh bợ! Mộ Nhược vỗ vỗ tay, những vụn dược nhỏ rơi xuống quần áo, đang muốn nói gì đó với A Ly, hắn lập tức nghe thấy giọng nói truyền tới từ bậc thang nơi gác mái. Tiểu đồng ở cửa vừa rồi đi lên thông báo, "Sư phụ, bên ngoài có hai vị người Dung Vương phủ tới đây, nói là có một ca bệnh khó giải quyết, cần người tới bắt mạch!" "Người Dung Vương phủ? Ai vậy?" "Không quen biết, nhưng tùy hầu bên cạnh là người Dung Vương phủ." Mộ Nhược cau mày, chỉnh đốn lại trang phục, khóe miệng câu lên một nụ cười nồng đậm hứng thú. Sau đó phân phó, "Đi, mời hai người lên đây, chuẩn bị một bình trà Long Tĩnh thượng đẳng." "Vâng." Tiểu đồng vội vàng không ngừng đi xuống. A Ly gãi gãi đầu, hỏi, "Sư phụ, là ai vậy?" Đổi lấy chỉ là một tiếng trách cứ của Mộ Nhược, "Được rồi được rồi, thu dọn sạch những dược liệu đó đi." "A!" A Ly lẩm bẩm đồng ý. Cực kỳ đáng thương! Mộ Nhược đứng dậy, đi về phía ban công ngoài trời trên gác mái, chỗ nghỉ ngơi này còn xem như an tĩnh, có màn lụa che lại, bàn ghế đều được làm bằng trúc, ngay cả rào chắn bên ngoài cũng vậy. Cực kỳ yên tĩnh! Lúc này, Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch đi lên gác mái, được tiểu đồng dẫn tới nơi này! Chỉ thấy Mộ Nhược có thêm một bầu rượu trong tay, đang nhàn nhã tự tại uống rượu! Mùi hương của rượu tràn ngập xung quanh! Mộ Nhược thích rượu, mọi người đều biết. "Tới? Ngồi đi." Mộ Nhược dùng cằm hất về vị trí đối diện với mình. Kỷ Vân Thư cũng không khách khí, kéo Vệ Dịch ngồi xuống. Một tiểu đồng khác bưng tới một bình trà Long Tĩnh thượng đẳng tiến vào, đang chuẩn bị rót ra ba chén. "Ta chỉ uống rượu, không uống trà!" Mộ Nhược nhắc nhở một tiếng. Tiểu đồng gật đầu, sau đó chỉ rót ra hai chén. Hương trà bốn phía, hoà trộn với hương rượu, tràn ngập gác mái đầy trúc, ùa vào chóp mũi, nhẹ nhàng và mát lạnh, thấm vào ruột gan! "Trà Long Tĩnh này, ngày thường ta cũng không lấy ra đãi khách, hãy nếm thử xem, hương vị như thế nào?" Mộ Nhược chỉ chỉ bình trà. Kỷ Vân Thư không vội vàng nói ý đồ mình tới, ngón tay nâng chén trà, tinh tế nhấp một ngụm. "Rất thơm!" "Chỉ rất thơm thôi sao?" "Chẳng lẽ là trong trà này còn bỏ thêm thứ gì khác?" "Thật sự đáng tiếc cho bình trà này, xem ra Kỷ cô nương không phải là một người biết phẩm trà." Mộ Nhược mang vẻ mặt đau lòng nhìn bình trà Long Tĩnh thượng đẳng. Lòng dạ hẹp hòi! Không phải chỉ là một bình trà thôi sao? Kỷ Vân Thư cười cười, "Có lẽ Mạc công tử đã quá xem trọng ta. Ta chỉ là một nữ tử bình thường, cơm canh đạm bạc, trong tay chỉ có dao nhỏ dùng để cắt thi thể người chết. Chỉ có mùi máu và mùi hôi thối của xác chết hư thối lấp đầy lỗ mũi, vì thế mũi và đầu lưỡi tất nhiên thô ráp, không thể phẩm ra được trà ngon." Nghe nàng nói chuyện, khóe miệng Mộ Nhược dương lên, hắn không hề cảm thấy ghê tởm. Có lẽ thân là đại phu, hắn cũng quen nhìn những thứ mà nàng đã nói. "Thật là một người nhanh mồm dẻo miệng!" Mộ Nhược khen nàng một câu! Trong khi đó Vệ Dịch cũng nâng chén trà kia lên, uống một ngụm. Thật sự quá nóng! Vệ Dịch thè lưỡi ra, hai tay vừa phẩy phẩy bên cạnh miệng mình, vừa cau mày oán giận, "Nóng quá, trà này không ngon chút nào." "Không biết nhìn hàng!" Mộ Nhược ai oán liếc mắt nhìn Vệ Dịch một cái, "Trà Long Tĩnh này chính là loại thượng đẳng, bao nhiêu bạc cũng không mua được, thật sự là không biết nhìn hàng." Trong lòng hắn không vui, đơn giản —— Uống một ngụm rượu, áp xuống lửa giận trong lòng! Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng hỏi một câu, "Chúng ta đột nhiên tới chơi, thật sự quấy rầy sự thanh nhàn của Mạc công tử?" Mộ Nhược lại uống một ngụm rượu, đôi mắt rũ xuống, nói, "Dụ Hoa các này của ta mỗi ngày đều ra ra vào vào, không có hơn một ngàn thì cũng có hơn trăm, ta thanh nhàn lúc nào?" Giọng điệu của hắn đã mang theo hơi say! Không đợi Kỷ Vân Thư mở miệng, Vệ Dịch một bên co đầu lưỡi cháy bỏng vào trong, lập tức giành trước bác bỏ một câu. "Ngươi nói dối, nếu ngươi không thanh nhàn, vì sao còn trốn ở chỗ này uống rượu?" Nhìn gương mặt chân thành của Vệ Dịch, Mộ Nhược không nhịn được cười to vài tiếng. "Ngươi cười gì vậy?" Vệ Dịch hỏi. "Cười ngươi không hiểu ta!" Mộ Nhược đáp lại. Huynh đệ, nếu như Vệ Dịch hiểu ngươi, chẳng phải rất lợi hại hay sao? Vệ Dịch đối với Mộ Nhược, dường như có chút địch ý trời sinh. Nói trắng ra là, Vệ Dịch không thích tên này! Không thích mà không thể giải thích! "Ta mới không muốn hiểu ngươi, lần trước ngươi xả hơi, thật sự quá thúi. Hơn nữa ngươi cũng không phải là Thư nhi, ta chỉ muốn hiểu Thư nhi." Vệ Dịch bĩu môi. Sau một khoảnh khắc, Kỷ Vân Thư lập tức kéo ống tay áo Vệ Dịnh một chút, răn dạy, "Không được bất lịch sự như thế." "Ồ!" Vệ Dịch ngoan ngoãn, lập tức ngậm miệng lại, ngả người ra sau ghế. Ngược lại, Kỷ Vân Thư đối diện với tầm mắt của Mộ Nhược, xin lỗi nói, "Mạc công tử đừng so đo với Vệ Dịch, hắn......" Nàng còn chưa nói xong, Mộ Nhược đã hạ tay xuống, ngắt lời nàng, "Không sao!" Ngay sau đó, hắn ánh mắt Mộ Nhược lập tức dừng ở trên mặt nạ vàng của Kỷ Vân Thư, nói, "Ngươi hãy tháo mặt nạ xuống đi." "Hả?" "Để ta nhìn xem thương thế của ngươi!" ~~~Aw, hết chương 200~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]