Chương trước
Chương sau
"Có ta ở đây, ngươi sẽ không chết!"
Lời này, Mộ Nhược đã từng nói vô số lần.
Cảnh Hiền cười nhẹ, đóng nắp hộp lại, đặt qua một bên, sau đó nâng mí mắt nặng nề nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cảnh Hiền nói với giọng yếu ớt, "Mộ Nhược, sống chết của ta, chung quy đều không phải do bản thân ta. Từ khi mẫu phi qua đời cách đây mười bốn năm, ta vẫn luôn bị giam cầm sau những bức tường này. Ngày qua ngày, năm này sang năm khắc, thân thể của ta đã giống như con rối, mọi người đều nhìn vào, tiếp tục sống nhờ dược. Ngay cả khi ta bước ra khỏi cửa cung này một bước, lập tức sẽ có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm. Cuộc sống này, không thể nói là dày vò, nhưng thực sự có chút khiến người mệt mỏi."
Cực kỳ thê lương!
Mười bốn năm qua, toàn bộ thế giới của hắn, đều bị vây ở trong tòa cung điện rách nát này.
Nói khó nghe hơn một chút, cả đời hắn, đều đã bị Kỳ Trinh Đế giam cầm. Cho dù tương lai sau này Thái tử đăng cơ, lưu lại cho hắn một mạng, hắn cũng chú định không thể rời khỏi lồng giam này.
Mộ Nhược nắm cánh tay hắn, nghiêm túc nói, "Chờ đợi thêm chút nữa, khi ngươi hết bệnh rồi, Hoàng thượng tất nhiên không có lý do gì để giữ ngươi lại trong cung."
"Sẽ có một ngày như vậy sao?"
"Có, ngươi nên tin tưởng ta!"
"Mộ Nhược, cảm ơn ngươi." Đôi môi nhợt nhạt của Cảnh Hiền mỉm cười cảm kích.
"Mẫu phi ngươi có ân với Mạc gia ta, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi. Ngoài ra, trước khi cha ta chết đã căn dặn, nhất định phải nghĩ ra được biện pháp chữa khỏi bệnh của ngươi. Lão gia hỏa kia ủy thác trọng trách cho ta, ta không thể khiến ông ấy không thể yên nghỉ ở dưới suối vàng."
Tuyệt đối là một nhi tử có hiếu!
Mặc dù Mộ Nhược là người cẩu thả, thích rượu thích mĩ nhân, nhưng từ trước đến nay nếu hắn đã nói thì hắn sẽ làm. Hơn nữa, đó là sự tình trước khi lão cha chết đi đã giao phó lại cho hắn.
"Tóm lại ngươi hãy tự dưỡng bệnh cho tốt, đừng nên suy nghĩ miên man."
"Đã biết." Cảnh Hiền đồng ý, hỏi tiếp, "Đúng rồi, ta có nghe nói, phụ hoàng giao vụ án mất tích trong kinh thành cho Cảnh Dung. Như thế nào, đã điều tra ra sự thật hay chưa?"
"Thiếu chút nữa đã chết."
Hả?
Cảnh Hiền vội vàng hỏi, "Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ giữa đường xảy ra chuyện gì?"
Mộ Nhược lắc đầu, thở dài một tiếng, "Vụ án đã được giải quyết, nhưng hắn bị thương."
"Nghiêm trọng không?"
"Có ta ở đây, tất nhiên không sao, có điều tính tình của hắn ngươi đều đã biết - một cái xương sườn. Mặc dù nói cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa, nhưng không màng tới tính mạng của mình cứu người, cũng chỉ có hắn."
Mộ Nhược nói rất mơ hồ, Cảnh Hiền nghe thấy tất nhiên không hiểu, nhưng cũng không tìm hiểu kỹ thêm.
Cảnh Hiền chỉ nói một tiếng, "Hắn không sao thì tốt rồi, vụ án lần này phụ hoàng tất nhiên sẽ cho phép hắn khai quan. Nếu sự thật về vụ án Ngự Quốc Công phủ được tra ra, ngày đó địa vị Cảnh Dung ở trong triều chắc chắn sẽ tăng lên. Tuy nhiên, ngươi cũng nên nhắc nhở hắn một câu, chớ nên bộc lộ mũi nhọn quá nhanh."
Mộ Nhược cảm thấy buồn bực, "Tiểu tử ngươi bị giam tại Đồng Nhân Điện, ta còn cho rằng hai lỗ tai ngươi không nghe thấy được sự tình bên ngoài khung cửa sổ, không ngờ trong lòng ngươi cũng hiểu rất rõ chi tiết vụ án!"
"Một mình một bóng tất nhiên cũng tốt, nếu mỗi ngày đều nhìn lá rơi về cội sẽ có chút mệt mỏi, vì thế lắng nghe Phất Lục nói về sự tình bên ngoài cũng xem như thời gian mài giũa. Ngươi cũng biết, Phất Lục chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lão là người lớn tuổi, thích lo chuyện bao đồng. Trong cung ngoài cung, chuyện gì cũng thích dựng lỗ tai đi nghe một chút, nghe xong không giữ được trong lòng nên tìm ta nói chuyện. Tạm thời, ta cũng thích nghe."
Cảnh Hiền dường như phải mất khá nhiều thời gian mới nói xong những lời này, mỗi một câu, đều phải dùng hết sức.
Trong khi Mộ Nhược bên cạnh cũng rất kiên nhẫn lắng nghe, thậm chí bắt đầu tò mò, hắn ngồi thẳng người, hỏi "Ta thật ra muốn nghe xem, Phất Lục còn nói với ngươi gì nữa?"
"Nên nói đều đã nói."
"Hả? Nói cho ta nghe một chút, ta đã rời kinh một khoảng thời gian, sự tình trong kinh thành, nghe không được đầy đủ lắm, ngươi hãy bổ sung cho ta."
Sau đó rót tách trà, cắn chút hạt dưa!
Cảnh Hiền nheo mắt lại, thân thể lại có chút mệt mỏi, chậm rãi thu mười ngón tay thon dài trắng trẻo vào trong ống tay áo to rộng.
Lúc này mới chậm rãi nói, "Hai ngày nay, có lẽ những người Khúc Khương náo loạn ở biên cương đã vào kinh thành. Ngươi nhớ hãy nhắc nhở Cảnh Dung, nên chờ sau khi giải quyết chuyện biên cương xong rồi mới điều tra vụ án Ngự Quốc Công phủ, đừng lên núi khai quan vào lúc này, đỡ khiến phụ hoàng không vui."
Mộ Nhược không nghe được tin tức kỳ lạ hứng thú nào, không thể không có chút thất vọng, vỗ vỗ đùi, đứng dậy, nói, "Thôi, những lời này ta sẽ nói với hắn giúp ngươi, ngươi hãy nghỉ ngơi đi, lần sau ta sẽ tiến cung thăm ngươi. Ngươi cứ an tâm ở lại đây, sớm muộn gì sẽ có một ngày, có thể ra khỏi cung."
Lời này, chỉ đổi lấy nụ cười thờ ơ của Cảnh Hiền.
Hắn vừa rũ mắt xuống, vừa nói, "Mẫu phi đã từng nói qua, lá rụng về cội, chung quy sẽ quay về nơi nó vốn có. Ra khỏi cung? Thật sự có một ngày như vậy sao......"
Giọng nói càng ngày càng yếu!
Càng ngày càng nhẹ!
Trên ghế bập bênh, Cảnh Hiền khép mi mắt lại, chìm dần vào trong giấc ngủ.
Mộ Nhược khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ, hoàng tử trong thiên hạ, có lẽ cũng chỉ có một Cảnh Hiền thê thảm như vậy.
Mộ Nhược mang tới một chiếc chăn mỏng đắp ở trên người Cảnh Hiền trước khi rời khỏi phòng.
Sau đó gọi Phất Lục tới, Mộ Nhược dặn dò, "Hãy chăm sóc cho Hiền Vương, nhớ kỹ, thuốc Thái Y Viện đưa tới đừng uống nữa, dựa theo phương thuốc trước kia ta khai để bốc thuốc, nhất định phải nhìn thấy Hiền Vương uống xong mới được rời đi, hiểu không?"
Phất Lục gật đầu, "Lão nô đã hiểu!"
Mộ Nhược nhìn sân viện đổ nát trước mắt, nói tiếp, "Viện này thích hợp để người sống hay sao? Dù gì hắn cũng là Vương gia, lão hãy tìm người tới sửa chữa một chút, thứ gì nên mua thêm thì hãy mua thêm."
"Vâng vâng vâng......"
Phất Lục đều đồng ý hết.
Mộ Nhược liếc mắt nhìn vào trong phòng lần nữa, sau đó rời đi trong sự bất an.
........
Vụ án mất tích được khép lại, Kinh Triệu Doãn sửa sang lại văn thư, chuẩn bị hồ sơ để trình báo lên Đại Lý Tự, nhưng trước tiên hắn vẫn tới Dung Vương phủ một chuyến, đưa văn thư để Dung Vương xem qua một lần.
Trong đình!
"Chỉ cần Đại Lý Tự đóng dấu lên vụ án này, cũng xem như vụ án đã được giải quyết. Sau khi thương thế của Vương gia khỏi hẳn, có thể tự mình tiến cung một chuyến? Giống như Diệc Vương, vào cung diện thánh?"
Nói một cách thẳng thắn là muốn Cảnh Dung đi tranh công, nếu Kỳ Trinh Đế hài lòng, có thể thưởng chút gì đó!
Tính cả Kinh Triệu Doãn cũng có thể dính chút thơm lây!
Mặc dù trên đầu trên tay Cảnh Dung đều quấn đầy băng vải, nhưng tư thái của hắn vẫn không hề yếu nhược, đôi mày chim ưng nhíu chặt, đôi mắt vẫn giống như núi lửa hoành hành.
Cảnh Dung nhấp một ngụm trà nhỏ.
Sau đó nhẹ nhàng nói, "Không cần, ngươi hãy đi tới Đại Lý Tự xử lý đi, còn có Cam Trù Lương kia, nên thẩm tra hắn như thế nào thì cứ làm như thế ấy. Mặc dù hắn không giết người, nhưng hủy sạch chứng cứ cũng tương tự phạm tội."
"Vâng, hạ quan đã hiểu."
"Đi xuống đi."
Kinh Triệu Doãn chắp tay, thu lại văn thư, chuẩn bị rời đi.
Nơi xa, Lộ Giang đột nhiên bước nhanh tiến tới, thần thái ngưng trọng, đứng ở bên ngoài đình.
"Vương gia, không tốt."
"Chuyện gì?" Cảnh Dung nghiêm túc hỏi.
"Tiểu thư Nguyễn gia đã mất tích!"
Choang ——
Chén trà trong tay Cảnh Dung rơi xuống trên bàn.
Cùng lúc đó ——
Tại Đông Uyển, tiểu nha đầu vừa mang quần áo Kỷ Vân Thư bước vào phòng, vừa đưa cho nàng một tờ giấy được gấp rất gọn gàng.
"Kỷ tiên sinh, tờ giấy này là của ngài sao?"
Kỷ Vân Thư bối rối nhận lấy.
"Của ta?"
Nha đầu gật đầu!
"Lúc tiên sinh thay đồ xong thì bị rơi xuống."
"Từ bộ quần áo nào?"
"Bộ quần áo tiên sinh đã mặc lúc bị thương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.