Chương trước
Chương sau
Mộ Nhược?
Là ai?
Kỷ Vân Thư nhăn mày lại, cảm giác đau đớn trên mặt một lần nữa tái phát, tay trong chăn lại nâng lên lần nữa, đang chuẩn bị chạm vào mặt mình.
Sau một khoảnh khắc, tay nàng lại bị Mộ Nhược cầm lấy, nhét vào trong chăn.
"Đau là chắc chắn, nhưng đừng bao giờ chạm vào, dược ở trên mặt cô nương, dù có bạc cũng không thể mua nổi. Đó là báu vật vô giá."
"Hả?"
"Phối phương tổ truyền, không thể truyền loạn."
Khuôn mặt hắn thật ngạo kiều! (Ngạo trong ngạo mạn; kiều trong yêu kiều đáng yêu)
Kỷ Vân Thư đau đến nỗi cắn cắn môi, đầu còn có chút choáng váng, nàng hỏi tiếp một câu, "Ta ngủ đã rất lâu rồi sao?"
Mộ Nhược không chút để ý đáp, "Không lâu, một ngày mà thôi!"
Một ngày?
Lâu quá? Ngay cả một người bị đánh thuốc mê cũng đã tỉnh táo lại.
Nàng chống thân thể, vừa cố gắng đứng dậy, vừa hỏi, "Ngươi rốt cuộc là ai? Ta...... không phải ở......"
Nàng còn nói chưa xong, lập tức đã bị ngắt lời.
"Đừng lộn xộn!"
Mộ Nhược đột nhiên cúi người, khuôn mặt đào hoa tiến tới trước mặt nàng, bất chợt phóng lớn.
Tầm mắt càng thêm rõ ràng, Kỷ Vân Thư nhìn thấy rõ gương mặt quyến rũ của hắn, khiến người nghẹt thở. Nhìn thấy gương mặt tinh tế của hắn nhướng mày vài lần.
Thấy vậy, Kỷ Vân Thư theo bản năng rụt rụt người lại, nghiêng mặt đi.
Mộ Nhược câu khóe miệng lên, duỗi tay nắm cằm nhọn tinh tế của nàng, nói, "Đúng thật là một mỹ nhân, chẳng trách được tiểu tử Cảnh Dung kia bị ngươi mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo!"
Tiểu tử Cảnh Dung?
Ai ai ai, ngươi là ai!
Dám làm càn như vậy?
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư lại kinh hãi, bản thân nàng hiện tại vẫn đang búi tóc nam tử.
Nhưng cũng đúng, nếu gần người chữa bệnh, biết nàng thân là nữ tử, cũng chẳng có gì lạ.
Nàng tránh ánh mắt qua một bên, vẫn muốn chống thân thể lên, nhưng sau một khắc, bả vai lại bị Mộ Nhược đè lại.
"Nữ nhân này, sao không nghe lời như vậy. Ta đã nói không thể lộn xộn."
"Ta muốn ngồi dậy."
Mộ Nhược nhíu mày, thật sự không có biện pháp với nàng, đành phải buông bả vai nàng ra, chủ động đỡ nàng lên.
Cảnh tượng trước mắt càng ngày càng rõ ràng, Kỷ Vân Thư lúc này mới phát hiện, thì ra, nàng đang ở trong phòng mình.
Nàng cũng thấy rõ Mộ Nhược đang đứng trước mặt, một thân áo bào trắng, quanh cổ đơn giản quấn khăn quàng màu xám. Nhìn qua, hắn giống như một thư sinh hay mưu sĩ nho nhã.
Nhưng cặp mắt hoa đào kia, rõ ràng đã bán đứng hắn.
Người này, có vẻ rất đào hoa!
"Sao ta lại ở chỗ này? Ngươi rốt cuộc là ai? Vệ Dịch đâu? Vương gia đâu? Ta có nghe thấy tiếng bọn họ, còn có Mị Hương Nhi......"
"Chờ đã!" Mộ Nhược giơ tay ngăn nàng lại, "Mỹ nhân, nàng hỏi một lúc nhiều như vậy, sao ta trả lời được, ta chỉ lo trị thương, không quan tâm tới việc tìm người."
"......"
Mộ Nhược lấy ra một chiếc khăn tay và lau lau tay, đi tới trước bàn, thu dọn bao ngân châm của mình, đưa lưng về phía nàng.
Hắn phân phó nói, "Trong khoảng thời gian này, miệng vết thương trên mặt nhất định không thể gặp gió. Tóm lại, muốn không lưu lại sẹo, cần phải nhớ kỹ câu chân ngôn của Mạc thị ta: kỵ đồ ăn mặn, tránh gió, chớ chạm tay vào."
Tuy nhiên ——
Mặc dù Kỷ Vân Thư không hiểu nhiều về việc điều trị vết thương, nhưng thương thế trên mặt nàng, trong lòng nàng cơ bản vẫn có hiểu biết.
Nàng cười khổ một tiếng, "Trị không hết, miệng vết thương của ta là do trâm bạc gây ra, thương tích đã sâu tới tận xương cốt. Xương và thịt có liên quan tới nhau, một khi xương bị vật bằng bạc trầy xước, trên da thịt sẽ tự lưu lại vết sẹo."
"Thì ra cô nương hiểu y thuật!"
"Không hiểu!"
Mộ Nhược đã thu dọn xong mọi thứ, quay đầu nghiêm túc nói với Kỷ Vân Thư, "Có lẽ đối với lang băm mà nói, thương thế của cô nương đúng là không thể trị được, nói không chừng cả đời cô nương đều phải mang khăn che mặt. Nhưng may mắn cô nương đã gặp được ta, thương thế trên mặt cô nương, ta đảm bảo trong vòng một tháng, nhất định sẽ khôi phục lại."
Khẩu khí thật là lớn!
Cho dù là ở thời hiện đại, cũng không có bác sĩ nào dám cam đoan trong vòng một tháng có thể khôi phục lại hoàn toàn!
Thấy Kỷ Vân Thư vẫn bán tín bán nghi, Mộ Nhược cong môi, "Bản thần y đã có ý định không ra tay cứu người trong năm này, nếu không phải lần này nể mặt Cảnh Dung, lúc này, ta còn đang xem ca hát vũ hội ở Bắc Dương Thành."
"......"
Kỷ Vân Thư không biết hắn đang nói gì, nàng đơn giản không đáp lại lời hắn!
Một người đột nhiên vọt vào trong cửa, bước chân vội vàng.
"Thư nhi."
Nghe thấy tiếng Vệ Dịch từ cửa truyền tới mép giường, nắm lấy tay nàng, đôi mắt đầy đau lòng nhìn nàng chằm chằm.
"Thư nhi, Thư nhi còn đau hay không?"
"Không đau."
"May mắn Thư nhi không sao."
"Vệ Dịch, là ngươi đã tìm được ta hay sao?"
Vệ Dịch gật đầu, "Ta đã nói rồi, chỉ cần nghe được tiếng lục lạc trên chân Thư nhi, ta có thể tìm được Thư nhi."
Kỷ Vân Thư cười cười, may mắn Vệ Dịch thật sự nghe được tiếng lục lạc, nếu không, có lẽ nàng đã táng thân trong biển lửa.
Nàng lại hỏi, "Vậy, mọi người làm thế nào tìm được tầng hầm ngầm kia?"
"Lúc ấy lửa rất lớn, bọn họ đều kéo ta ra ngoài, nhưng ta nghe được tiếng lục lạc của Thư nhi, biết Thư nhi nhất định đang ở trong phòng. Sau đó ca ca giống như nổi điên, tìm Thư nhi khắp nơi, nhưng lửa quá lớn, ta bị kéo ra ngoài. Tuy nhiên, ca ca không chịu rời đi. Ta ở bên ngoài đợi rất lâu, cuối cùng ca ca cũng ôm Thư nhi ra ngoài. Ca ca thật là lợi hại, hắn thật sự đã tìm được Thư nhi."
Ánh mắt Vệ Dịch hiện lên sự ngưỡng mộ!
Trái tim Kỷ Vân Thư mơ hồ run rẩy, "Vậy, ca ca hiện giờ ở đâu?"
"Ta không thể nói." Vệ Dịch che miệng mình lại.
Kỷ Vân Thư buồn bực, "Vì sao không thể nói?"
"Bởi vì......"
Lời còn chưa nói xong, cổ áo hắn đã bị Mộ Nhược túm lên, giống như xách một con gà kéo hắn đi.
Vệ Dịch lảo đảo vài bước mới đứng vững được, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Mộ Nhược.
Vệ Dịch không vui nói, "Vì sao ngươi đánh ta?"
Mộ Nhược lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhún vai một cái, "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đánh ngươi?"
"Hai con mắt đều nhìn thấy được."
"Tiểu tử thúi, nói hươu nói vượn."
"Ta không nói bậy, nương nói, nói dối không tốt, chính ngươi đã đánh ta."
"Đánh rắm!" Mộ Nhược tức giận đến nỗi đỏ mặt.
Sau khoảnh khắc, một bàn tay Vệ Dịch che mũi lại, một bàn tay phẩy phẩy, hiện ra vẻ mặt ghét bỏ, còn nói một câu, "Thúi quá."
Phốc ——
Mộ Nhược cảm thấy cả người đều không tốt, mũi đều bốc khói, sau đó nhìn về phía Kỷ Vân Thư, vẻ mặt kỳ quái hỏi, "Thứ này, ngươi nhặt được từ đâu?"
Đúng là một cái lưỡi độc hại!
Có thể so sánh với Cảnh Dung!
Kỷ Vân Thư bỏ qua câu hỏi của hắn, một lần nữa quay lại vấn đề chính, "Dung Vương đang ở đâu?"
Mộ Nhược trả lại một câu, "Đang bận!"
"Bận với vụ án mất tích sao?"
"Cô nương vẫn nên dưỡng thương trước đi, những sự tình khác, không cần cô nương nhọc lòng. Mỹ nhân giống như cô nương, nếu bị hủy dung thì thật đáng tiếc. Nhớ kỹ, hãy nghỉ ngơi cho tốt."
"Vậy......"
Kỷ Vân Thư còn nói chưa xong. Mộ Nhược đã xách theo Vệ Dịch đi ra ngoài.
Bên ngoài sân, còn loáng thoáng nghe được tiếng bọn họ cãi nhau.
Hai oan gia này, từ khi nào thì bắt đầu đi cùng nhau như thế?
Hơn nữa Mộ Nhược kia, là quái nhân từ nơi nào tới đây?
Nàng xuống giường, khoác một chiếc áo đơn giản, đi tới trước gương và chậm rãi ngồi xuống. Nàng nghiêng mặt, rõ ràng nhìn thấy vết sẹo trên mặt của mình.
Trên miệng vết thương có thoa một số thuốc mỡ trong suốt lấp lánh.
Cảm giác đau đớn vẫn tới từng đợt, nàng vốn định duỗi tay chạm một cái, cào một chút, nhưng nghĩ tới ba điều kiêng kỵ của Mộ Nhược, nàng vẫn cố nhịn xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.