Chương trước
Chương sau
"Nếu nàng là nam tử, nhất định mọi người đều sẽ tranh giành nàng làm môn khách."
"Môn khách?"
Cảnh Dung gật đầu, "Nàng thông minh như vậy, không những có thể trị được người chết, ngay cả người sống nàng cũng có biện pháp để trị. Một người như vậy, đương nhiên mọi người đều muốn tranh giành nàng làm môn khách."
"Vậy Vương gia thì sao?" Kỷ Vân Thư nhìn về phía hắn, đôi mắt mang theo suy nghĩ sâu xa, hỏi: "Vương gia có muốn thu nạp ta giống như môn khách hay không? Giúp ngươi thượng vị?"
Thượng vị?
Vừa nghe hai chữ như thế, Cảnh Dung cười khổ một chút, "Ta không phải Cảnh Diệc."
Đúng vậy, hắn không phải Cảnh Diệc, hắn không muốn tham gia trận tranh đấu này.
Không muốn tranh đấu đến nỗi ngươi chết ta sống!
Cuối cùng rơi vào thế lưỡng bại câu thương!
Kỷ Vân Thư chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Đèn lồng trong tay đã được vẽ xong, trên mặt giấy màu trắng, được nàng dùng màu hồng tô vẽ, mặt trên giấy hiện lên một nhánh hoa mai tinh xảo, cánh hoa màu hồng nhạt, đan xen lẫn nhau.
Cực kỳ đẹp!
Nàng mang theo chiếc đèn lồng đi ra khỏi phòng, nhặt một cây gậy trúc, móc nó vào, cẩn thận treo đèn lồng lên trên góc nhà.
Nàng ngửa đầu nhìn chiếc đèn lồng, ánh mắt hơi trầm xuống, nhẹ nhàng nói, "Có đôi khi, thật ra rất nhiều chuyện đều không phải do bản thân mình, trời cao đã an bài con đường cho họ. Cho dù ngươi cố gắng để đi đường vòng, nhưng cuối cùng, vẫn sẽ phải đi tới con đường kia, cho dù ngươi muốn hay không."
Nghe xong những lời nàng nói, Cảnh Dung yên lặng.
Kỷ Vân Thư xoay người, đối diện với ánh mắt Cảnh Dung, tiếp tục nói, "Vương gia từ khoảnh khắc sinh ra, đã được định sẽ phải lâm vào trong trận lốc xoáy này, cho dù ngài không muốn tranh đấu, nhưng cuối cùng vẫn sẽ phải tranh đấu. Cuộc chiến tranh giành ngôi vị, từ trước tới nay đều luôn ứng nghiệm."
Ồ!
"Vì thế nên nàng cảm thấy, bổn vương có một ngày cũng sẽ giống như Cảnh Diệc?"
"Không biết!"
Nàng trả lời rất lưu loát!
Chính xác thì nàng thật sự không biết, nhưng nàng biết, thân là hoàng tử, từ trước tới nay cả đời đều sẽ không có gió êm sóng lặng.
Nàng lại quay người lần nữa, đứng ở mái hiên dưới, ngửa đầu nhìn chiếc đèn lồng mình đã treo lên.
Cảnh Dung yên lặng tiến lên, lặng lẽ đứng ở bên cạnh nàng.
Trong khoảnh khắc yên lặng này, không ai trong hai người muốn phá vỡ.
.......Edit & Dịch: Emily Ton......
Tuy nhiên, lúc này trong cung của Tiêu Phi, lại nhấc lên một trận nhiễu loạn!
Choang ——
Chén trà loảng xoảng rơi xuống mặt đất, Tiêu Phi mặt đỏ tai hồng, nhướng mày trợn mắt rất tàn khốc, nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ đầy trên sàn nhà.
Cảnh Diệc trấn định ngồi ở một bên.
"Không ngờ, những gì Cảnh Dung đã nói, nháy mắt đảo ngược hết tất cả mọi thứ." Tiêu Phi cực kỳ phẫn nộ!
Cảnh Diệc liếc mắt nhìn mẫu thân đang phẫn nộ của mình một cái, trong lòng cũng bùng lên lửa giận, siết chặt nắm tay trong ống tay áo.
Hắn nói, "Mẫu phi, sự tình đã như thế, người cũng đừng tức giận quá, không tốt cho thân mình."
"Bổn cung sao có thể không tức? Lần này Cảnh Dung đã được thượng phong, sau này hắn tất nhiên sẽ có trọng lượng khi ở trước mặt phụ hoàng, và con có thể sẽ bị giảm trọng lượng khi nói chuyện ở trước mặt phụ hoàng."
"Mẫu phi lo lắng quá nhiều, đúng không? Nói cho cùng, đó chỉ là một vụ án mà thôi, trong lòng phụ hoàng sẽ không nâng hắn lên tới mức cao như vậy. Tuy nhiên, việc này cũng khiến nhi thần suy ngẫm, khi Hình Bộ thẩm vấn Cam Trù Lương, con cũng đã ở một bên nhìn xem, không chừa một lỗ hổng nào khiến Cảnh Dung có thể chui vào." Cảnh Diệc ảo não!
Trên khuôn mặt tô son trát phấn của Tiêu Phi, hiện lên vẻ khinh thường, "Tuy nhiên, cho dù hắn làm gì, chung quy vẫn là một súc sinh có mẫu tộc không ngóc lên được."
Nhắc tới nhà mẹ đẻ Cảnh Dung, Tiêu Phi lại nghiến răng nghiến lợi!
Năm đó, Tiêu Phi tiến cung tuyển phi cùng với mẫu thân Cảnh Dung - Chiêu phi. Chiêu phi giống như hồ mị tử, mê hoặc Hoàng thượng đến nỗi thần hồn điên đảo, nhưng bởi vì ý đồ cố gắng đầu độc thai nhi trong bụng Hoàng hậu Tuyên Xu nên bị đày vào lãnh cung, cuối cùng không chịu được những năm tháng trôi qua trong đó, Chiêu phi đã dùng một đoạn lụa trắng, tự sát!
Nhưng Tiêu Phi vẫn hận! Hận bản thân mình hiện tại mặc dù được sủng ái, nhưng địa vị trong lòng Hoàng thượng chung quy vẫn không thắng nổi một Hoàng hậu Tuyên Xu đã chết và Chiêu phi.
Hai cây gai nhọn này, mạnh mẽ đâm vào trên xương sườn Tiêu Phi, suốt ngày đau đớn!
Cảnh Diệc đứng dậy, cúi đầu, nghiêm túc, "Nhi thần biết mẫu phi muốn tốt cho con, nhưng thỉnh mẫu phi yên tâm, nhi thần biết bây giờ nên làm gì."
"Hả? Nói nghe xem một chút!"
"Cho dù Cảnh Dung phá được vụ án mất tích lần này, hắn có thể thuận lợi khai quan vụ Ngự Quốc Công phủ, nhưng ở giữa đường nếu xảy ra vấn đề gì, hắn cũng không thể đảm đương nổi. Hơn nữa, 《Lâm Kinh Án》 đã xảy ra cách đây mười bốn năm, muốn điều tra, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy." Cảnh Diệc híp mắt lại, loé lên ánh sáng lạnh lùng.
Tuy nhiên ——
Tiêu Phi dường như đã đoán ra những gì hắn nói, khẽ thở dài một tiếng, "Nếu là trước đây, bổn cung cũng không tin. Nhưng, hiện tại có Kỷ tiên sinh ở đây sẽ khác. Mặc dù bổn cung đã gặp mặt hắn, cũng tung ra một cành ôliu cho hắn, nhưng hắn không nhận cũng không đẩy. Bổn cung thậm chí đã thử hắn, rốt cuộc là chọn Dung Vương hay là chọn chúng ta. Đáp án của hắn, không ngờ là không chọn cả hai. Tâm tư của người này, thật sự rất khó có thể nắm bắt."
"Có một chuyện, nhi thần muốn nói cho mẫu phi."
"Chuyện gì?"
Cảnh Diệc nâng mắt, nói, "Kỷ tiên sinh này, hắn thật ra là thứ nữ của Kỷ Thư Hàn ở Cẩm Giang thành."
"Cái gì?" Tiêu Phi kinh hãi.
Kỷ Thư Hàn không hề nổi danh, nhưng hai nhi tử của hắn là Kỷ Lê và Kỷ Hoàn, lại rất có tiếng ở kinh thành.
Tiêu Phi nhíu ấn đường, không thể tin nổi nói, "Hắn là nữ nhi của Kỷ Thư Hàn? Nói cách khác, hắn là thân nữ tử?"
Ôi trời ơi!
Tiêu Phi tinh tế nghĩ lại, nam tử kia một thân áo bào đơn giản, hành vi cử chỉ không chỉ nho nhã, giọng điệu cũng cực kỳ nhẹ nhàng.
Bà ta sớm nên nghĩ tới mới phải!
Cảnh Diệc tiếp tục nói, "Nhi thần cũng đã điều tra rõ ràng, Kỷ cô nương kia, đã bị Kỷ gia trục xuất khỏi gia phả, vì vậy nàng ấy mới có thể đi theo Cảnh Dung hồi kinh, giúp hắn phá vụ 《Lâm Kinh Án》."
"Trục xuất khỏi gia phả, vì sao?" Tiêu Phi truy vấn.
"Mẫu phi chắc hẳn có biết về chuyện, gần đây Kỷ Lê và Kỷ Hoàn rời kinh và quay lại Cẩm Giang, bởi vì tang sự Kỷ gia. Nhi tử của Kỷ Thư Hàn tự sát trong ngục, và Kỷ lão phu nhân, cũng lần lượt bị bệnh chết." Hắn dừng lại một chút trước khi tiếp tục nói, "Bởi vì hết thảy này, đều do Kỷ cô nương kia ban tặng."
Tiêu Phi choáng váng khi nghe được những lời này, "Tang sự Kỷ gia, bổn cung thật ra có nghe nói tới, nhưng trong đó có liên quan tới Kỷ cô nương?"
Cảnh Diệc gật đầu!
Sau đó hắn bắt đầu thuật lại toàn bộ sự tình cho Tiêu Phi nghe!
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tiêu Phi bình tĩnh bất thường, trong lòng nghiền ngẫm rất lâu.
Tiêu Phi đứng dậy, chậm rãi vừa đi về phía trước, vừa cau mày phân tích, "Người Kỷ gia, mỗi một nhân vật đều rất lợi hại. Kỷ lão phu nhân lúc còn sống, đã được tổ tiên hoàng đế kính trọng, và khi Kỷ Thư Hàn còn làm quan trong triều, Hoàng thượng cũng xem như coi trọng hắn. Hai nhi tử của hắn, một người là Tư Doãn lâm quân cánh tả, một người là Trường Lâm tướng quân do Hoàng thượng thân phong. Hơn nữa, danh hiệu Thái tử phi, cũng được Hoàng hậu Tuyên Xu khi vẫn còn sống, phong cho đích nữ Kỷ gia. Hiện giờ, lại xuất hiện một Kỷ Vân Thư. Bàn tay của Kỷ gia, thật sự càng duỗi càng dài. Có người ở bên người Hoàng thượng, có người ở bên người Thái tử, ngay cả bên người Cảnh Dung cũng có một người."
Nói không nên lời ghen ghét, chỉ là không cam lòng!
Cảnh Diệc im lặng không lên tiếng.
Trong mắt Tiêu Phi léo lên hung dữ, hừ một tiếng, "Nếu như chúng ta không thể sử dụng Kỷ cô nương, vậy thì người này, không thể lưu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.