Chương trước
Chương sau
Cảnh Huyên điêu ngoa cứng đầu!
Tuy nhiên, mỗi người đều có một nhược điểm mẫn cảm, Cảnh Huyên cũng không ngoại lệ, từ nhỏ nàng ghét nhất, chính là bị người khác nói nàng không đủ xinh đẹp.
Cũng không thể đổ lỗi cho nàng, khi còn nhỏ, Cảnh Huyên lớn lên vừa đen lại nhỏ, vẫn luôn nhận sự ghét bỏ của các công chúa khác.
Đây cũng chính là lý do vì sao Hoàng thượng và Tiêu Phi đồng ý để Cảnh Huyên đi hòa thân tới Viễn tộc. Lý do đơn giản chính là lo lắng Cảnh Huyên điêu ngoa đen xấu sẽ không gả được cho ai.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, nha đầu xấu xí càng lớn lên lại càng xinh đẹp, làn da cũng càng thêm trắng nõn, trổ mã thành một nữ tử duyên dáng yêu kiều!
Tuy nhiên, trong lòng Cảnh Huyên vẫn hận nhất khi người khác nói mình không xinh đẹp, thường chỉ cần nghe một chút phong phanh, tính tình sẽ bạo phát.
Cảnh Huyên dịch về phía sau: "Nhưng hắn chính là một ngốc tử, hắn dựa vào đâu mà nói bản công chúa xấu?"
"Ta nói lại lần nữa, Vệ Dịch không phải là ngốc tử." Kỷ Vân Thư cao giọng nói.
"Ta......"
Cảnh Huyên nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Kỷ Vân Thư, trong lúc nhất thời trở nên nghẹn lời.
"Mặc dù ngươi là công chúa, chúng ta chỉ là thảo dân cũng chỉ có thể nghe lệnh, nhưng nếu như đã là công chúa, nên hiểu được cách tôn trọng người khác, đừng nên động một tý đã xúc phạm người khác như một kẻ ngốc."
"Xúc phạm cái gì? Bản công chúa không có! Là kẻ ng......"ốc" nuốt chữ còn lại trở vào: "là hắn nói ta trước."
"Ai cũng có thể nói như vậy, nhưng Vệ Dịch sẽ không."
Đúng vậy, Kỷ Vân Thư tin rằng Vệ Dịch sẽ không nói như vậy.
Ánh mắt Cảnh Huyên loé lên vài cái, hình như có một chút chột dạ, giọng nói trở nên yếu ớt, bắt đầu xao lãng: "Hắn...... chính hắn đã nói như vậy."
"Thôi, nếu như trong lòng công chúa đang tức giận, cũng đã ném nhiều bồn hoa như vậy, cũng coi như giúp công chúa giải giận. Lúc này, Vương gia chắc hẳn rất nhanh sẽ chạy tới đây, nếu như biết công chúa đã gây ầm ĩ như vậy, chỉ sợ...... công chúa sẽ phải nằm ở trên giường một tháng."
Đúng vậy, Kỷ Vân Thư đã dọn Cảnh Dung ra, uy hiếp nàng ta!
Và hiệu quả cũng rất rõ ràng, Cảnh Huyên đang tức giận, thật sự có chút sợ hãi!
Nhưng sự bực tức trong lồng ngực, vẫn còn quanh quẩn kéo dài không tan. Nàng ta không cam lòng, nhìn thoáng qua căn phòng đóng chặt.
Hừ một tiếng: "Không nháo cũng được, tuy nhiên, bản công chúa muốn tiểu tử kia xin lỗi."
Nàng ta nói xong liền chuẩn bị tiến lên đi tìm Vệ Dịch, Kỷ Vân Thư nhanh tay lẹ mắt, ngay khi Cảnh Huyên vừa mới vòng qua bả vai mình, túm chặt cánh tay nàng ta, dùng sức kéo.
Bởi vì trên mặt đất đều là nước bùn tràn ra từ bồn hoa, Cảnh Huyên bị sự lôi kéo này, chân trượt một cái, thân mình bị mất thăng bằng.
Đôi mắt mở to nhìn thân thể sắp phải rơi xuống bồn nước dùng để tưới cây, cực kỳ kinh hãi.
Rất may, Kỷ Vân Thư đã nhanh chóng ôm lấy eo nhỏ của nàng khi đang ngửa ra sau, sau đó dùng lực kéo lại, kéo nàng ta vào trước mặt mình.
Khoảng cách giữa hai người, bất quá chỉ bằng một đầu ngón tay.
Trán của Cảnh Huyên, vừa lúc vô tình chạm vào lông mi của Kỷ Vân Thư, chóp mũi lạnh lẽo của nàng, cũng cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi của Kỷ Vân Thư!
Toàn bộ thân thể công chúa lập tức trở nên căng thẳng!
Loại cảm giác này, cực kỳ vi diệu, gây ra gợn sóng trong trái tim Cảnh Huyên, khiến nó nhảy lên dữ dội. Một cảm xúc không tên đột nhiên xuất hiện, gương mặt và bên tai lập tức đỏ bừng lên.
Kỷ Vân Thư buông lỏng nàng ra, sau đó lui lại một bước, dường như vẫn không phát giác ra sự bất thường của Cảnh Huyên.
Kỷ Vân Thư chỉ nói một tiếng: "Công chúa vẫn đừng nên náo loạn nữa, cũng đã muộn rồi, vẫn nên sớm hồi cung quan trọng hơn."
Cảnh Huyên cắn môi, đôi tay lập tức che gương mặt nóng bừng của mình lại, trước ngực phập phồng nặng nề, nhấc bổng hai chân, ngay lập tức chạy ra khỏi sân.
Có gì sai sao?
Không phải vừa rồi vẫn rất hùng hổ hay sao?
Tuy nhiên, ít nhất cũng đuổi được nàng đi rồi, ầm ĩ phiền hà này cuối cùng đã kết thúc.
Nhìn hoa cỏ sân viện đã bị đập nát, thực sự khiến người đau lòng.
Kỷ Vân Thư lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng!
Ngay sau đó nhìn bọn nha đầu chung quanh vài lần, nói: "Các ngươi hãy thu dọn nơi này một chút đi."
"Vâng!"
Đám nha đầu vâng lệnh.
Kỷ Vân Thư vào phòng, thấy Vệ Dịch cuộn tròn hai chân, ngồi ở trên một chiếc ghế hoa lê, hai tay ôm đầu gối rắn chắc, một đôi con mắt trong trẻo nhìn nàng chằm chằm.
Không có sự kinh sợ vừa rồi, giờ phút này hắn có vẻ rất an tĩnh.
Kỷ Vân Thư đi đến trước người hắn, rũ mi nhìn hắn.
"Thư nhi, ta không mắng nàng ấy!" Vệ Dịch rất vô tội nói.
Kỷ Vân Thư ngồi xổm xuống, cặp tay thon dài nắm lấy tay Vệ Dịch đang ôm ở trên đầu gối.
Nàng nhẹ giọng nói: "Ta biết, đáy lòng Vệ Dịch rất lương thiện, sao sẽ mắng chửi người!"
"Là tỷ tỷ kia làm vỡ một chậu hoa, ta đã nói rằng những bông hoa đó rất đẹp, nếu bị hư hỏng sẽ rất đáng tiếc, nàng ấy lập tức mắng ta."
"Được rồi, chuyện đã qua đi, chúng ta không cần nhắc lại."
Vệ Dịch gật đầu!
Kỷ Vân Thư bắt đầu cảm khái: "Rốt cuộc mang ngươi tới kinh thành, là đúng? Hay là sai? Có lẽ, ta nên để ngươi lại Cẩm Giang, không nên mang ngươi tới nơi này."
"Không!" Vệ Dịch dùng sức lắc đầu: "Ta muốn đi theo Thư nhi."
"Vệ Dịch, ta đã hứa với cha mẹ ngươi, sẽ vẫn luôn chăm sóc ngươi, nhưng, từ khi ngươi gặp được ta, đều luôn gặp xui xẻo. Ngươi biết không? Nếu không phải vì ta, cha mẹ ngươi cũng sẽ không chết. Nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không phải trải qua nỗi đau mất người thân, còn phải đi theo ta tới kinh thành, bất cứ lúc nào cũng phải lo lắng hãi hùng. Vệ Dịch, ta thực sự xin lỗi ngươi."
Hai mắt Kỷ Vân Thư đỏ lên, mũi đau xót, đáy lòng có cảm giác áy náy khổ sở, giống như bị vô số thanh đao nặng nề quấn lấy.
Trong khi những lời nàng nói, Vệ Dịch lại không hiểu lắm!
Hắn chớp chớp đôi mắt đẹp, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Thư nhi, ta sợ nhất là ngươi rời khỏi ta, ngươi đừng đưa ta về Cẩm Giang một mình, được không? Ta muốn đi theo ngươi, sau đó chúng ta cùng nhau trở về."
"Vậy ngươi không sợ sao? Nếu như ngươi tiếp tục ở lại đây, sự tình giống như hôm nay, có khả năng vẫn còn tiếp tục xảy ra."
"Ta không sợ, chỉ cần Thư nhi không rời khỏi ta, ta không sợ gì hết. Thư nhi, ngươi hãy tin tưởng ta."
Vệ Dịch ra dáng mình là nam tử hán!
Nàng chịu đựng sự khó chịu cuồn cuộn trong lòng, khóe miệng hơi giơ lên: "Được, ta tin tưởng ngươi." Sau đó đứng dậy, nói tiếp: "Bên ngoài rất lộn xộn, chúng ta hãy đi ra ngoài giúp đỡ mọi người cùng nhau thu dọn sân, được không?"
"Được!"
Vui vẻ đồng ý!
Ngay trước khi hai người bước đi ra ngoài, Vệ Dịch đột nhiên giữ nàng lại, đưa hộp quà lúc trước ra lần nữa.
Hắn cười tủm tỉm nói: "Đây là tặng cho ngươi. Ngươi nói, chờ ngươi trở về sẽ xem."
Nàng tiếp nhận nó, mở ra nhìn. Ánh vào mi mắt nàng, đầu tiên là một nhánh hoa mai, phía dưới hoa mai, còn có một cái vòng cổ bằng bạc tinh xảo.
Trên vòng cổ bằng bạc, có thể nhìn thấy một hình con sóng được chạm khắc cực kỳ đẹp và tinh xảo, còn có một số đồ án cổ rất đẹp. Xung quanh vòng bạc, còn nạm một vòng màu vàng gần như không thể nhìn thấy. Ngoài ra, bên cạnh còn treo hai cái lục lạc nho nhỏ, một cái màu vàng, một cái màu bạc.
Đích thực cực kỳ đẹp mắt!
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư dù sao cũng là nhà khảo cổ, đối với kiến thức về đồ cổ cũng có một số hiểu biết. Mặc dù không phải là chuyên gia, nhưng nhìn thấy nhiều, da lông nàng vẫn có hiểu biết.
Vì thế cái vòng bạc này, thực hiển nhiên là hàng giả!
Chưa kể, nó chính là hàng cũ!
Tiểu tử ngốc này, căn bản đã bị lừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.