Chương trước
Chương sau
Nhìn đám người vừa mới rời đi, Lý Thời Ngôn đứng ở cửa, dùng sức đập chiếc quạt xếp vào trong lòng bàn tay một cái, thở dài một tiếng tiếc nuối.
"Nếu sớm biết như vậy, nên hỏi một số điều quan trọng hơn, thất sách thất sách!"
Tiểu Lộ Tử bên cạnh che miệng cười trộm, nhìn thoáng qua về hướng xe ngựa, nói: "Công tử, ta thấy cô nương kia căn bản không có hứng thú đối với ngài. Ngài có nhìn thấy không, người cưỡi ngựa phía trước, vừa nhìn đã thấy không phải người thường, nói không chừng, người cô nương kia thích, chính là hắn."
Bốp —
Quả nhiên, trên đầu Tiểu Lộ Tử bị hắn đập một quạt.
Thật sự rất đau.
"Ngươi nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Còn không mau kéo xe ngựa tới, tới tới lui lui, sẽ không thể theo kịp bọn họ."
"Vâng vâng vâng, tiểu nhân sẽ đi ngay lập tức, ngài gấp làm gì."
Tiểu Lộ Tử vừa ôm đầu, vừa đi kéo xe ngựa tới.
Dọc theo đường đi, đội ngũ của Cảnh Dung đi ở phía trước, đội ngũ Lý Thời Ngôn theo sát ở phía sau.
Không bao lâu, Cảnh Dung lập tức chú ý tới.
Hắn mắt lạnh hỏi Lang Bạc: "Phía sau, là người nào?"
Lang Bạc lắc đầu: "Không rõ ràng lắm, bất quá chỉ có hai người, ngày hôm qua bọn họ cũng ở tại khách điếm."
"Trông chừng Kỷ cô nương và Vệ Dịch, đừng để bọn họ xảy ra điều gì."
"Thuộc hạ minh bạch."
Vì thế, Lang Bạc lại an bài mấy tên thị vệ cưỡi ngựa đi theo phía sau xe ngựa, phòng ngừa vạn nhất.
Hiện tại đã cách kinh thành Du Châu không xa, nếu tiếp tục đi theo hành trình như vậy, đại khái còn khoảng vài ngày nữa là có thể tới kinh thành!
Từ sau khi rời khỏi khách điếm, Kỷ Vân Thư vẫn luôn ngồi ở bên trong xe ngựa, xương cốt gần như không thể chịu nổi nữa.
Nếu không phải dọc theo đường đi Vệ Dịch không ngừng nói chuyện với nàng, nàng thật sẹ sẽ buồn muốn chết.
"Có một lần, Phó thúc nặn cho ta hai cái tượng đất, một cái rất béo, một cái rất gầy. Sau đó khi đến giờ học, ta đã hỏi tiên sinh, tượng béo là ai, tiên sinh nói đó là cha ta, ta lại hỏi tượng gầy là ai, tiên sinh nói đó là nương ta. Sau đó ta cười tiên sinh, nói hắn đã nói sai rồi. Tượng đất béo kia, thật ra chính là tiên sinh, bởi vì ta cha không lùn như vậy, tượng gầy, chính là sư mẫu, bởi vì nương ta không cao như vậy. Kết quả, tiên sinh đã đánh ta vài roi. Lúc ấy, bàn tay của ta đều bị đánh đỏ, ngày hôm sau tiên sinh không còn tới nữa."
Đáng đời!
Ai bảo ngươi cười tiên sinh lùn, cười thê tử hắn cao.
Kỷ Vân Thư cũng không ngắt lời hắn, mặc hắn tiếp tục nói tiếp.
"Còn có một lần, nương đưa ta cùng đi tới chùa miếu dâng hương, nương nói phải cầu nhân duyên cho ta, sau đó có một lão bá giải đoán thẻ bài đã nói......" Hắn xoay chuyển đầu, tròng mắt hướng lên phía trên, cố gắng nhớ lại: "Nói rằng ta có một cuộc sống đào hoa, tài lộc ngàn dặm, trên có Lang, dưới có Quân, sau khi nói xong, nương ta đã mắng cho lão bá kia một hồi, còn hất cả bàn của lão, nương ta rất tức giận, lúc ấy ta thực sự rất sợ."
Kỷ Vân Thư nhịn không được nở nụ cười, hỏi hắn: "Vệ Dịch, ngươi có biết cuộc sống đào hoa, tài lộc ngàn dặm, trên có lang, dưới có quân, bốn câu này là hình dung gì sao?"
Lắc đầu!
"Bốn câu kia, được dùng để hình dung nữ tử."
Vệ Dịch a Vệ Dịch, lúc đó, có lẽ ngươi rất thanh tú!
Vệ Dịch dường như hiểu rõ, nhưng dường như cũng không hiểu, nhếch miệng cười, lại tiếp tục bắt đầu nói.
Trời Nam đất Bắc, xả ra một đống lớn.
Kỷ Vân Thư vừa nghe, vừa vặn vẹo cổ, vén rèm lên.
Bên ngoài, thật là một ngày đẹp trời hiếm thấy!
Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau xe ngựa có thêm vài tên thị vệ, phía sau không xa, còn theo sát một chiếc xe ngựa.
Nhìn bên ngoài xe ngựa của người nọ, không phải chính là gã sai vặt bên người Lý Thời Ngôn hay sao?
Côn trùng theo đuôi, thật sự cùng đường đi tới kinh thành?
"Hãy dừng lại ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc." Phía trước, truyền đến giọng nói của Cảnh Dung.
Đội ngũ dừng lại ở một dòng suối nhỏ bên đường, bên cạnh có một vạt cỏ, vừa vặn có thể ngồi trên đó.
Kỷ Vân Thư kéo Vệ Dịch ngồi xuống bên cạnh dòng suối nhỏ, vừa mới lấy vò nước ra uống một ngụm, đã bị Cảnh Dung đoạt lấy.
Hắn không quay đầu lại ném ra một câu: "Ta không còn nước nữa."
Ai ai ai!
Thật không biết xấu hổ!
Ngươi không còn nước nữa, vì sao phải đoạt của ta?
Lúc trước thì ăn đồ thừa của ta, hiện tại lại uống nước ta đã uống qua, có thể có chút mặt mũi hay không?
Kỷ Vân Thư hung hăng trừng mắt nhìn hắn vài lần, nhưng đáp lại nàng, lại là một cái lưng thẳng thắn đắc ý phía sau.
Thấy thế, Vệ Dịch đưa vò nước của mình cho nàng, cười hề hề nói: "Thư nhi, ngươi uống nước của ta đi."
"Không cần, ta không khát."
"Ồ."
Vệ Dịch rút tay lại, chạy đến bên dòng suối nhỏ bắt đầu chơi nước, cầm hòn đá nhỏ không ngừng phóng ở phía trên mặt nước.
Thật sự giống như một hài tử!
Cảnh Dung đứng ở cách đó không xa, trộm liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái, thấy trên mặt nàng tràn đầy ý cười, ánh mắt sủng nịch chằm chằm nhìn Vệ Dịch đang chơi nước, cảm giác như thể tắm trong một thùng dấm chua.
Lang Bạc chú ý tới, thật cẩn thận tiến lên: "Vương gia?"
"Lên đường."
Cực kỳ phẫn nộ!
Hắn ném mạnh vò nước đoạt lấy từ trong tay Kỷ Vân Thư vào trong ngực Lang Bạc, chân vừa giẫm, lên ngựa.
Lúc này vừa mới ngồi xuống, sao đã lập tức đi rồi?
Thị vệ thét to một tiếng, Kỷ Vân Thư kéo Vệ Dịch ra khỏi dòng suối và đưa giày hắn đã cởi khi xuống nước, nhanh chóng chạy lên xe ngựa.
Trên xe ngựa phía sau, Tiểu Lộ Tử cũng vọt vào trong xe ngựa hô một tiếng: "Công tử, bọn họ đi rồi."
Bên trong xe ngựa vươn ra một bàn chân, đá sau lưng Tiểu Lộ Tử một cái.
"Vậy ngươi còn không nhanh chóng đuổi theo!"
"Vâng, công tử."
Tiểu Lộ Tử kéo dây cương, vung một roi trên lưng ngựa, tiếp tục đi theo.
Dọc theo đường đi, bình dấm chua Cảnh Dung giống, không hề bị đảo lộn, chỉ có buồn bực không vui hai ngày.
Rốt cuộc, đã tới cổng kinh thành.
Ngay khoảnh khắc Cảnh Dung còn chưa vào cổng thành, tin tức đã được truyền tới trong Vương phủ.
Trong phòng, Cảnh Diệc ngồi xếp bằng ở trong yến tiệc, từ từ rót trà vào trong chén, nhàn nhã nhấm nháp uống.
Trên khuôn mặt, có vài nét tương tự giống như Cảnh Dung.
Búi tóc thẳng tắp được kẹp ở trên đầu, mặc một chiếc áo choàng màu xanh dương, hai ống tay áo như gió, có thể nói rất duyên dáng, thanh lịch tuấn lãng, lộ ra một chút nho nhã, nhưng giữa hàng lông mày trên mặt, lại rõ ràng hiện ra một sự tàn nhẫn.
Đấu Tuyền, tâm phúc của hắn ở bên cạnh cúi người, nói.
"Vương gia, hiện giờ Dung Vương đã hồi kinh, chỉ sợ vụ án Ngự Quốc Công......"
Cảnh Diệc chỉ tinh tế phẩm trà, không vội vàng hay kích động.
"Cô nương kia, cũng tới?"
"Vâng."
Cảnh Diệc mỉm cười: "Cảnh Dung cho rằng, tra ra vụ án Ngự Quốc Công phủ năm đó, có thể sẽ nhận được sự ủng hộ của phụ hoàng, quả thực chính là mơ mộng hão huyền."
Hắn bóp chặt chén trà giữa những đốt ngón tay thon dài.
Đấu Tuyền cúi đầu: "Vương gia, hay là thuộc hạ......"
Ngay lập tức, Cảnh Diệc giơ tay lên ngắt lời hắn nói, buông chén trà ra, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng chạy ra ngoài hành lang.
Năm mới vừa trôi qua, tháng ba kinh thành vẫn còn lạnh.
Một lồng chim được treo giữa hành lang, bên trong là một con chim hoàng yến đang đập cánh, sợ hãi.
Bị gió lạnh thổi trúng, run bần bật.
Hắn mở lồng sắt ra, chim hoàng yến nhanh chóng bay ra ngoài, một lúc đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Vương gia, đây chính là Hoàng thượng ban thưởng cho ngài, vì sao ngài thả nó ra?" Đấu Tuyền không hiểu.
Cảnh Diệc môi lạnh câu lên: "Kim tước trong lồng giam, không chết cũng sẽ bị thương."
Kim tước trong lồng giam, không chết cũng sẽ bị thương.
Kỷ Vân Thư cũng từng nói những lời giống hệt như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.