Trong lòng Vệ Dịch rất ngạc nhiên khi vị "ca ca" đã nói cho tỷ tỷ, Vệ Dịch còn có chút mất mát! Giống như một quả bóng xì hơi! Kỷ Vân Thư hờ hững nhấp một ngụm trà trong miệng, nheo mắt liếc nhìn hắn một cái. "Vệ Dịch, khăn tay kia ta đã vứt bỏ, chờ ngươi ngồi ấm thân mình hơn một chút, Loan Nhi sẽ đưa ngươi ra ngoài." Vệ Dịch không chịu, khăn tay kia, chính hắn đã giặt sạch nó trong một thời gian rất dài! Hắn đặt cái hộp nhỏ trong tay trên bàn, dùng ngón trỏ thật cẩn thận chọc chọc ở trên hộp, đẩy đến trước mặt Kỷ Vân Thư. "Tỷ tỷ, không bẩn, một chút cũng không bẩn, ta đã giặt sạch bùn dính ở trên đó, thật sự, ngươi nhìn xem." Sự nhiệt tình này, thật sự khiến người không nỡ thoái thác! Kỷ Vân Thư nhìn thấy, mở hộp ra, nhưng cố tình thể hiện bộ dáng ngạc nhiên. "Giặt thật sự rất sạch." "Ta đã giặt nó rất lâu, tỷ tỷ thích sao?" "Thích thích." "Vậy những cánh hoa phía trên thì sao?" "Thích thích!" Nàng đành phải liên tiếp gật đầu. Vệ Dịch thực sự hưng phấn, ngây ngốc nhìn nàng cười. Hàm răng trắng tinh, giống như từng viên ngọc trai trắng bạc, được sắp xếp rất gọn gàng! Kỷ Vân Thư đậy nắp hộp lại, đẩy qua một bên, hỏi hắn: "Đã ngồi ấm người rồi sao?" Hắn lắc đầu: "Chân còn có chút lạnh." Nên không phải cứ ngồi là nghiện, hắn không nghĩ sẽ rời đi. Kỷ Vân Thư nhìn ánh mắt hắn dừng ở trên người mình, rõ ràng là một đôi con ngươi mát lạnh, nhưng cảm giác mang theo khí thế cực nóng ngất trời. Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, Vệ Dịch yêu thích nàng! Nên hành động như thế nào, điều này sao có thể?! Đáy lòng bỗng chốc bị một ý nghĩ tà ác chiếm lấy. Kỷ Vân Thư dịch chiếc hộp gỗ đàn hương của mình lại gần, gọn gàng đặt chúng ở ngay giữa hai người, sờ sờ hoa văn khắc ở mặt trên. Vẻ mặt thần bí nhìn hắn hỏi: "Vệ Dịch, ngươi muốn biết trong hộp của ta có gì hay không?" "Muốn!" Giọng nói vang lên rất rõ ràng. Nàng ngầm mỉm cười, mở nắp hộp ra. Bên trong là bảy tám đao nhỏ cực kỳ sắc nhọn, lưỡi đao thoáng hiện lên ánh sáng bạc, xuyên qua mắt, có chút cay! Da lông Vệ Dịch suýt nữa nổ tung. Từ nhỏ hắn đã được bảo hộ rất tốt, hơn nữa là con trai độc nhất, người trong nhà không bao giờ để hắn bị một chút thương tích. Những vật bén nhọn kia, càng không bao giờ cho hắn chạm vào. Hiện tại nhìn thấy nhiều đao nhỏ như thế, chớp mắt một cái liền kinh sợ! Thân mình như sụp đổ, xương mũi đều mở ra, nhưng lại không dám thở mạnh! Rất tốt, đây là phản ứng mà Kỷ Vân Thư muốn thấy. Sau một khắc, nàng giống như đang mua bán thức ăn ở chợ khi nhặt nhặt những vật trong hộp. Nàng nhặt lên một thanh đao nhỏ, dùng đầu ngón tay vuốt nó. Sau đó, xoay đao nhỏ hai vòng. "Biết cây đao này dùng để làm gì sao?" Hắn lắc đầu. "Loại đao này có lưỡi đao rộng và phẳng, được dùng để cắt cổ họng người. Một đao đâm xuống, da thịt sẽ rách ra, rất có hiệu quả!" Nàng lại chọn một cây đao có hình lưỡi câu: "Biết cây đao này dùng để làm gì sao?" Hắn lại lắc đầu. "Loại này là dùng để mổ bụng, dùng sức móc một cái, bụng lập tức sẽ rách ra, có thể nhìn thấy ruột non đại tràng bên trong rất rõ ràng. Vì thế, dùng cây đao này, thực sự rất thuận tiện!" Ngay sau đó, lại chọn một cây đao có hình dạng như một chiếc lá tre: "Cái này thì sao?" Hắn vẫn lắc đầu như cũ. "Loại này là dùng để mở hộp sọ, bởi vì bên trong hộp sọ thường rất mỏng manh, cho nên không thể dùng đao quá rộng, cũng không thể dùng đao quá sắc bén. Do đó, chỉ có thể dùng loại đao này. Khi dùng nó để mở hộp sọ, có thể nhìn thấy toàn bộ tủy não bên trong. Nói đến tuỷ não, vẫn còn có rất nhiều điều cần phải nghiên cứu. Khi chạm vào thì rất nóng, giống như một chén đậu hủ não." Bộp...... Âm thanh của chiếc ghế rơi xuống, vang lên rõ ràng cùng với ba từ "đậu hủ não"! Vệ Dịch ngã ngồi trên mặt đất, bị dọa đến nỗi sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn mở to mắt sợ hãi nhìn Kỷ Vân Thư, xương gò má và lông mày đều liên tục nhíu lại! Hai tay chống ở trên mặt đất, không ngừng run rẩy! Ai bảo ngươi thích ta! Nên như thế! Kỷ Vân Thư cũng không tính sẽ thu tay lại, lục lục ở trong hộp gỗ đàn hương, lấy ra một thanh đao nhọn, áp xuống gần mí mắt, vẻ mặt hiện lên tà khí, đi về hướng Vệ Dịch đang ở trên mặt đất. "Không cần, đừng giết ta, đừng giết ta!" Hắn dùng hai chân để đẩy mình lùi lại, hoảng loạn dịch về phía sau. "Vệ Dịch, ngươi có muốn biết con đao nhọn này dùng để làm gì hay không?" Khóe miệng Kỷ Vân Thư khẽ nhếch, giọng điệu quỷ dị. Vệ Dịch liều mạng lắc đầu: "Ta không muốn biết...... đừng giết ta, đừng giết ta." Theo Kỷ Vân Thư dần dần tới gần, Vệ Dịch rút lui cho đến khi sau lưng chạm vào một cây cột, ôm lấy cây cột bò lên, bỏ chạy ra ngoài giống như đã nổi điên. "Cứu mạng......" Giọng nói đinh tai nhức óc, càng ngày càng xa. Kỷ Vân Thư giơ đao nhọn trong tay, cười đến nỗi bụng dạ đều đau, ra hiệu cho Loan Nhi một cái ánh mắt: "Nhanh chóng theo sau, đuổi hắn về Vệ phủ, đừng để hắn chạy tán loạn, lỡ nhảy xuống hồ nước thì không xong." "Vâng." Trên thực tế, Loan Nhi cũng đã sắp nôn mửa bởi những lời nàng đã, nàng ta vẫn luôn cố nén, nhanh chân đuổi theo Vệ Dịch. Cuối cùng, nàng cũng tiễn được kẻ phiền toái kia. Kỷ Vân Thư cười xong, nhanh nhẹn thu thập những con đao nhỏ trên bàn, cất hết vào trong hộp gỗ đàn hương. Khi mu bàn tay đụng tới chiếc hộp của Vệ Dịch mang đến, nàng bỗng nhiên tức giận. Mở hộp kia ra, phía bên trong là chiếc khăn cùng với vài cánh hoa hồng hồng vàng vàng, cực kỳ đẹp mắt. Không thể không nói, thật ra nàng cũng rất thích! Nàng lấy khăn ra, cẩn thận kiểm tra nó. Chiếc khăn đúng thật rất sạch sẽ, không hề có chút bùn, còn tản ra mùi hương bồ kết nhè nhẹ. Tiểu tử ngốc đó thật sự đã giặt sạch trong một khoảng thời gian rất lâu, đúng không? Lại còn dùng một chiếc hộp đẹp như thế, phía trên còn rải thêm cánh hoa. Thật sự đủ lãng mạn! Kỷ Vân Thư bỗng nhiên mỉm cười, có thể nhìn thấy sự ấm áp trong mắt...... Sau khi thu thập xong mọi thứ, nàng lại chìm vào trong trầm tư. Nâng hàm ngồi suy nghĩ hồi lâu, bên tai vẫn còn quanh quẩn những lời của Tố Vân. "Nếu như một người không phải trúng độc mà chết, hơn nữa trên người cũng không có bất luận vết thương nào, vậy thì đã chết như thế nào?" Nàng thầm thì trong miệng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể sáng tỏ. Nếu có thể làm sáng tỏ điều này, có thể sẽ giải quyết được vụ án này! Khi Loan Nhi đuổi theo Vệ Dịch về tới Vệ gia, đã là sau một canh giờ (2h). Vừa mới vào nhà, đã nhìn thấy tiểu thư nhà mình mặt ủ mày chau ngồi ở chỗ đó. Nàng ta đến gần, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nô tỳ đã đưa Vệ công tử về rồi." Kỷ Vân Thư lại dường như không nghe thấy. "Tiểu thư?" Vẫn không đáp lời như cũ, trong lòng còn đang nghiền ngẫm nghi hoặc của mình. Loan Nhi hơi giật mình, vừa rồi khi tiểu thư chơi với Vệ Dịch, tâm tình vẫn rất tốt, vì sao quay người lại thì trở nên như thế? Loan Nhi gãi đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kỷ Vân Thư đột nhiên duỗi tay chộp lấy ấm trà, tiếp tục châm trà vào trong chén, trong miệng vẫn đang nói thầm một câu: "Rốt cuộc là vật gì, sau khi giết người, sẽ không lưu lại vết bầm nào ở trên người?" Lời này lăn vào bên tai Loan Nhi. Nàng ta giống như đang trả lời câu hỏi, gào to một tiếng: "Chăn bông và gối đầu!" Choang...... Chiếc ấm trà trong tay Kỷ Vân Thư rơi xuống trên bàn, nắp ấm lăn xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh! Nàng đột nhiên xoay người nhìn Loan Nhi, đứng lên bắt lấy cánh tay nàng ta, vội vàng hỏi: "Vừa rồi ngươi đã nói cái gì?" Loan Nhi run rẩy, cánh tay bị nắm, bả vai cũng bị nâng lên. Nhỏ giọng trả lời: "Nô tỳ nói...... nói chăn bông và gối đầu!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]