*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Vân Thư trở lại sân, tháo hết trâm ngọc trai trên đầu, rửa hết toàn bộ bột phấn trên mặt.
Loan Nhi đứng nhìn ở một bên, hỏi: "Tiểu thư, người Vệ phủ đã đi rồi sao?"
"Không biết." Nàng nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng, tháo xuống bông tai lưu li.
"Vậy hiện tại tiểu thư lại muốn thay đồ và đi ra ngoài hay sao?"
"Không phải." Kỷ Vân Thư quay lại.
"Vậy ngài định làm gì?"
"Ngủ."
Nàng rất buồn ngủ. Nàng đã chiến đấu chống lại mí mắt, dỡ hết tất cả những vật linh tinh vụn vặt từ trên người xuống, đi vào trong phòng, lập tức ngã đầu và chui vào trong chăn làm ổ, xoay người ngủ.
Chỉ sợ sét đánh cũng sẽ bất động!
Loan Nhi hơi bị kinh ngạc, đứng ngốc một hồi, sau đó nhanh chóng chuyển lò sưởi qua mép giường, lại ném hai khối than vào bên trong, sợ tiểu thư nhà mình bị lạnh.
Giấc ngủ của Kỷ Vân Thư, trực tiếp kéo dài tới buổi tối.
Khi nàng mở mắt ra, bầu trời bên ngoài đã được bao phủ trong bóng tối. Nàng đứng dậy khỏi giường, thay một thân nam trang sạch sẽ, sau đó búi một đầu tóc đen nhánh và quấn vào dưới mũ.
Loan Nhi tiến vào từ bên ngoài, trong tay ôm một cái hộp lớn rất đẹp, mồ hôi đầy đầu.
"Tiểu thư, ngài đã tỉnh."
"Cái gì vậy?" Kỷ Vân Thư hỏi.
"Là lão gia đưa qua đây, nói là quà cưới của Vệ phủ đưa tới, để lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ngo-tac-hoa-cot/361152/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.