Editor: Kinh Thuế
“Xin chào, Kính Nguyệt Liên thiếu gia sai ta tới cứu hai người.” Cậu ngượn ngùng gãi tóc, hóa ra đối mặt với con gái và phụ nữ cậu cũng biết ngại.
“Kính Nguyệt Sâm, không phải cậu ta sai người bắt chúng tôi sao?” Đan Tương Tư nghĩ cô nghe nhầm rồi, người bắt bọn họ lại sai người tới cứu họ, còn có cô nghe nhầm tên sao?
Mà Minh không khỏi bất mãn, cái họ Kính Nguyệt này đâu phải chỉ có người kia, ai mà thèm nói tới tên âm thầm bất định kia chứ, thiếu gia của cậu đương nhiên không phải hắn.
Có điều, thiếu gia là bí mật không công khai không nên nhiều lời. Hơn nữa cậu phát hiện, bác gái kia dường như rất thích cậu thì phải.
Cậu ngại ngùng cúi đầu lần nữa, bị con gái ngắm, cậu thật sự ngượng ngùng nha, tuy giết người không nương tay nhưng nếu bị con gái nhìn chằm chằm nhất định sẽ đỏ mặt.
Cậu lại lôi cà rốt từ trong túi ra, tiếp tục gặm nhấm.
“Con đói bụng sao?” Hai mắt Hứa Nhu chớp nhẹ.
“Đói chứ, xem là vậy đi.” Cậu lại tiếp tục gặm.
“Đứa nhỏ đáng thương, nếu có cơ hội, đến nhà dì nhé, dì nhất định sẽ làm rất nhiều đồ ăn cho con.” Hứa Nhu không chút suy nghĩ tiến lên xoa nhẹ mái tóc Minh, tóc rất mềm, còn rất nhỏ, so với Dịch nhà bà có lẽ còn ít tuổi hơn.
Củ cà rốt cứ vậy rơi trên mặt đất, không thể nào, dì này dám sờ loạn đầu tóc cậu sao, cái này khác nào rút râu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109290/quyen-3-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.