Chương trước
Chương sau
Editor: Kinh Thuế

Kính Nguyệt Sâm chỉ đi qua mọi người đã tạo thành áp lực khiến người ta không thể không chấp nhận, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Cho đến khi cậu bước tới trước mặt Dư Châu, chỉ là dừng lại vài giây đồng hồ, Dư Châu lại nghe được một âm thanh chỉ vừa đủ hai người nghe thấy với nhau.

Dư Châu mở to hai mắt, toàn thân bắt đầu lạnh. Giống như giá lạnh của mùa đông.

“Chuẩn bị xong chưa? Dư Châu, đây mới là mở đầu mà thôi, tôi đang đợi đó.”

Mở đầu, là cái gì, anh ta đang đợi cái gì, cô đã muốn cách xa, vì sao lại muốn đến gần. Hơn nữa, cô luôn có loại cảm giác, cô đang đi vào một cái bẫy, được sắp xếp ngay từ đầu.

“Tiểu Trư, từ nay về sau em đều có thể ở cùng một chỗ với các anh, có phải cảm thấy rất hưng phấn không?” Tả Tư Viêm tà khí cười, cực kì yêu thích việc trêu đùa Dư Châu như vậy.

Dư Châu trợn trắng mắt lên: “Đối với lãng tử nóng nảy em không có hứng thú đâu.”

Vẻ mặt Tả Tư Viêm cứng đờ, khóe mắt nheo lại, dường như đang cực lực nhẫn nhịn điều gì đó.

“Tiểu Trư, tính anh nóng nảy khi nào hả, phải là ôn nhu mới đúng.” Cậu duỗi tay vuốt nhẹ mái tóc của mình, dáng vẻ này không khỏi khiến cho đám người bên cnahj xì xào thán phục.

Giả dối, Dư Châu không chút khách khí đánh gãy lời nói kia, rõ ràng rất dễ nổi nóng lại luôn giả bộ ôn nhuận như nước, cực cực kì giả.

Tả Tư Viêm dùng sức nắm chặt tay mình lại, tại sao cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng phát hiện ra, Dư Châu sẽ thành thật như vậy, thành thật đến nỗi khiến cậu muốn thổ huyết luôn.

“Anh thì sao, em gái Tiểu Trư?” Gia Dật đẩy gọng kính lên, Tiểu Trư bây giờ háo ra lại còn có tính cách này, khiến người khác tức điên lên, có điều cũng rất thú vị. Quen nghe những lời khen tặng mãi rồi,... bây giờ cậu thực sự muốn nghe lời nói thật, mà cô bé này chắc chắn sẽ nói cho cậu biết.

Một con hồ ly, Dư Châu nhìn anh ta một cái, cặp mắt giảo hoạt kia mặc dù đã được kính mắt che giấu không ít nhưng vẫn không thay đổi được bản chất của hồ ly kia.

Khóe miệng Gia Dật không tự nhiên co rút lại, quả nhiên đủ thành thực, cũng bởi muốn che giấu bản chất thật sự của mình, cho nên cậu mới luôn mang theo kính mắt, không ngờ vẫn bị người ta nhìn thấu, thậm chí còn rất thật thà nói ra.

Dư Châu bước đi thật nhanh, rời khỏi mấy người con trai này, nếu không chắc chắn bị họ biến thành nữ sinh háo sắc, đương nhiên còn bởi vì cô dị ứng phấn hoa.

Dien/';dan]lequydon

“Lão đại, chờ ta với.” Nửa ngày đần người, lúc này Trình Vũ mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy theo, cậu ta như miếng dán da trâu dính lấy Dư Châu không nhả, cũng không để ý sắc mặt mọi người.

Phịch, trên mặt cậu bị hung hăng đánh cho một quyền.

“Tôi đã cảnh cáo, anh đừng đi theo tôi nữa.” Thu hồi cánh tay, cô thừa nhận so với Tả Tư Viêm, cô càng nóng nảy bạo lực hơn nhiều lần.

Nhưng, cô rõ ràng đã cảnh cáo anh ta, nếu, dám nghe không hiểu lời cô nói, vậy hẳn là hiểu nắm đấm của cô.

“Lão đại!” Trình Vũ xoa xoa khuôn mặt, có chút ủy khuất liếc nhìn Dư Châu, đáng tiếc Dư Châu chỉ trầm mặt lại, hai mắt nheo lại mang theo một tia nguy hiểm, cậu đành đứng bất động tại chỗ, cứ như vậy nhìn Dư Châu rời đi.

Mặt của cậu rất đau, lão đại Dư Châu, một chút cũng không ôn nhu, nhẹ nhàng. Bởi vì, đau chết mất thôi.

Dư Châu đi nhanh hơn về phía trước, cho đến khi đã cách xa, cô mới dừng bước, tựa trên một thân cây, có thể nhìn ra cây này đã nhiều tuổi, vậy mà so với dáng người hiện tại của Dư Châu, vẫn nhỏ hơn một chút.

Ngẩng đầu, nhìn ánh sáng theo tán cây chiếu xuống, rơi xuống trên khuôn mặt cô, tựa như có chút ấm áp sưởi ấm trên khuôn mặt.

Sắp phải đối mặt với thử thách, hơn nữa còn là do anh tạo nên, cô hiểu được, anh sẽ không cảm kích cô bắt được sắp lang vườn trường, cô không thể bước chân vào trong cuộc sống của anh, thử thách mà anh nói, cô sẽ chấp nhận vô điều kiện, vươn tay đặt lên ngực mình, đầu ngón tay tiếp xúc với bảo thạch hình giọt lệ kia, môi cô không tự giác cong lên, Đại ca ca, chỉ cần là anh đưa đến, em sẽ đều chấp nhận.

Dù biết rõ, đó có thể là một loại tổn thương, đến mức cô không tưởng tượng nổi.

Trong sự hâm mộ của tất cả mọi người, cô bước vào nhất ban, học sinh trong nhất ban đều là quý tộc của quý tộc, tướng mạo, gia thế, thậm chí còn có trắc nghiệm chỉ số thông minh chuyên môn, cho nên, có thể vào được lớp học gồm những con người tài hoa tuyệt mĩ này, Dư Châu chính là cá biệt của cá biệt.

Học viên thông qua chuyên môn, đương nhiên đã được Kính Nguyệt Sâm đồng ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.