Editor: Kinh Thuế
Môi khẽ nhấp mím chặt lại, cơ hồ đã không còn nhìn thấy được bóng dáng đôi môi trên khuôn mặt thịt, cô lại cố nhìn về phía trước thám thính, kết quả một trận gió cứ như vậy thổi tới trên mặt cô, thậm chí, còn kèm thêm theo mấy chiếc lá vàng, rơi xuống che mất tầm mắt cô.
“Xin lỗi, Sâm học trưởng, tôi không phải cố ý.” Một nam sinh đi đến trước, không ngừng cúi người xin lỗi, chỉ là ánh mắt của cậu ta lại một mực dừng lại trên người Thẩm Vũ Âm, ánh mắt như vậy, dường như có thể gọi là ai oán cùng tuyệt vọng.
Thậm chí, hai mắt đã đỏ hồng như sắp khóc, chỉ cần dùng lực một chút, nước mắt cứ như vậy sẽ chảy xuống, thân thể gầy teo, đứng trong gió thu, dường như chỉ cần lung lay một chút sẽ bị gió thổi đi mất.Kinh/thue.dien/dan;le-quydon
Chính là một cây gậy trúc, không ngừng lắc lư theo gió.
Là anh ta, Dư Châu vẫn lấp tại chỗ, đã có người xung phong thừa nhận rồi, vậy cô cũng không cần đi ra nữa, chắc chắn bọn họ cũng không muốn gặp mặt cô đâu.
Thật ra, đứng ở chỗ này xem trò vui cũng không tệ.
Ngoại ra chính là cảm thấy có chút phiền toái.
Nhưng bất luận là đùa giỡn thế nào, cũng không cười nổi, đổi lại chính là hít thở không thông. Không cách nào hô hấp được bình thường.
Tâm cô đột nhiên đau đến co rút lại, chỉ bởi hình ảnh vô cùng xinh đẹp kia, hai con mắt trợn tròn, nhắm lại, thì ra cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109162/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.