Kính Nguyệt Sâm nhàn nhạt ngước mắt, lông mi chớp nhẹ như đang nhớ lại điều gì. Đợi thật lâu sau, cậu ta mới quay ra nhìn Dư Dịch.
“Dịch, đây là lần cuối.” Âm thanh của cậu thập phần dễ nghe, nhưng cũng lạnh nhạt đến cực điểm.
Nếu đứa con gái béo kia không phải em gái bạn thân của cậu, chắc chắn đã bị cậu băm thành tám mảnh rồi ném trong nhà cầu lâu rồi, đứa con gái chết tiệt kia. Cậu thật sự thật sự rất muốn bóp chết con bé đó.
Lúc này, Tả Tư Viêm lại cười rộ lên.
Dư Dịch nhìn Tả Tư Viêm đang cười ngặt ngẽo trên đất, thật sự không hiểu cậu ta lại bị làm sao.
“Các cậu không biết tôi đang cười cái gì hả?” Tả Tư Viêm cuối cùng cũng ngừng cười, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Kính Nguyệt Sâm: “Tôi đang nhớ lại câu nói Cá Kình nói không lâu trước kia.”
Cậu ta còn chưa nói ra ánh mắt Kính Nguyệt Sâm đã âm trầm như muốn giết người, đổi lại, Tả Tư Viêm cười càng thêm tươi.
“Ha ha, Dịch, cậu còn nhớ em gái cậu nói gì không? Hiện tại tôi mới cảm thấy, cô ấy đúng là thiên tài mà, có thể hình dung chuẩn xác như vậy.”
Kính Nguyệt Sâm nhìn cậu ta càng lạnh lùng hơn, Tả Tư Viêm lại cụp mi lại trốn tránh.
Mặt Dư Dịch đã chảy đầy hăc tuyến, em gái cậu nói ra mấy lời kia, nếu đổi lại là cậu, có lẽ cậu cũng muốn cho người đó nhảy lầu.
“Ha ha, em gái thiên tài kia nói.”
Cậu ta càng cười vui vẻ, bắt chước lại bộ dáng Dư Châu lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/1507/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.