“Làm sao vậy, Châu Châu, mặt anh có gì sao?” Thấy Dư Châu nhìn mình không nháy mắt, mắt cô lại không phải mắt hạnh nhân hay mắt bồ đào, lại càng không phải mắt mật đào, nhiều nhất là lộ ra đôi mắt nhỏ nghi hoặc, có lẽ do cô quá mập, béo đến độ con mắt đều bị mỡ chiếm chỗ. Cậu thật sự không hiểu, ánh mắt của em gái cậu bây giờ đang muốn biểu lộ gì.
Dư Châu lắc lư thân mình đi tới chỗ Dư Dịch, sau đó cậu lại nghe được cô lầm bà lầm bầm, sau đó dừng lại giống như xem xét một việc gì đó, cuối cùng đưa ra kết luận.
“Em còn tưởng bên trong giấu bảo vật gì chứ, hóa ra là phòng của anh, lộn xộn hệt ổ chuột, hay là anh thích giống chuột vậy, đúng là kì tài mà.”
“Dư Châu!” Một tiếng khóc gào thất thanh truyền đến, thậm chí cả khu nhà cũng như rung lên hạ xuống, Dư Châu ngẩng đầu, chớp mắt hai cái, cô còn tưởng là động đất nữa.
Lớn giọng như vậy làm gì? Cô chỉ béo cũng không phải nghễnh ngãng.
Cô buồn chán đi về hướng âm thanh, đã đi rất lâu, ngôi nhà này sao lại rộng như vậy, còn phải đi tới khi nào hả, mà chính cô không nhận ra là do bây giờ cô đang đi với tốc độ rất chậm, tốc độ này so với ốc sên cũng không thấy nhanh hơn. Vốn ra khỏi chỗ này cũng gần nửa giờ nhưng lấy tốc độ này của Dư Châu có lẽ mất tầm một ngày thôi.
Đi đến trước một cửa sổ lớn, cô vươn ngón tay béo múp mập mạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/1506/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.