*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Cẩm Bạch nghẹn lời.
Trong đầu của anh chỉ toàn là câu nói của Tô Mặc Yên, “Liên quan gì tới cậu”
” Tô Mặc Yên, cậu hung dữ với mình …”
Thật lâu sau, anh nghẹn ngào nói ra một câu.
Tô Mặc Yên, người định đuổi anh ra ngoài đã bị làm cho ngây người.
Gió đêm từ cửa sổ kính trong suốt sát sàn thổi vào trong phòng.
Mái tóc dài ngang lưng có chút rối, một lọn tóc xõa xuống má.
Tô Mặc Yên tùy tiền vén lại sau tai cô.
Cô nghĩ, sáu, bảy năm trước, cô và Lục Kim Bạch không từ mà biệt.
Vì vậy, duyên phận nghiệt ngã giữa bọn họ vẫn còn kéo dài cho đến hôm nay.
“Lục Cẩm Bạch ,trong sáu hoặc bảy năm thì tất cả mọi thứ đều có khả năng thay đổi.”
“Ví dụ, Lúc trước câu nói sẽ luôn bảo vệ cậu…”
“Đã sớm không còn hiệu lực nữa.” Lúc trước khi Lục Cẩm Bạch hỏi cô, câu trả lời của Tô Mặc Yên có chút không nghiêm túc.
Có lẽ anh sẽ nghĩ đó là một câu nói vui thôi.
Vì vậy, tối nay cô đã trả lời nghiêm túc một lần nữa.
Ngoài ra, Tô Mặc Yên cũng đã bày tỏ ý kiến của mình về những gì Lục Cẩm Bạch đã làm trong hai ngày qua.
“Về sau hi vọng những chuyện nhưchuyện cùng ăn một cái xúc xích nướng với cùng uống một chai nước sẽ không xảy ra nữa.”
“Có lẽ đó là thói quen của cậu, việc đó là không đúng.”
“Nhưng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-dau-tay/244026/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.