Bà cụ Ôn sống trong một biệt thự ở ngoại ô Lăng Thành, nói là biệt thự kỳ thật cũng chỉ là một căn nhà hai tầng, diện tích không lớn, chỉ có bà và một phụ nữ trung niên chăm sóc bà.
Nơi đây sông núi bao bọc, môi trường sạch đẹp, cụ bà sống ở đây từ khi ông cụ Ôn mất. Ôn Chi Bình đã ra sức thuyết phục bà chuyển đến ở cùng mọi người nhưng bà không chịu.
Khi Ôn Túc An đến, bà Ôn đang ngồi trên ghế sô pha ngoài sân nghe radio, thấy Ôn Túc An đi tới, bà vội vàng đặt máy xuống, chạy ra đón cô.
"Tiểu An!"
Không biết vì sao, Ôn Túc An nhìn thấy bà cụ tóc hoa râm đi về phía mình, hai mắt đột nhiên đỏ hoe, trước đây không có cảm giác gì, hiện tại mới phát hiện mình bất hiếu như thế nào. Từ mâu thuẫn với cha mình mà cô vô tình tổn thương đến bà nội.
Ôn Túc An nghiêng người ôm bà cụ Ôn, sụt sịt, "Bà nội, con về rồi."
"Được, trở về thì tốt, trở về thì tốt." Bà cụ lưng đã hơi còng, so với trước kia thấp đi rất nhiều, chỉ có thể đứng đến ngực Ôn Túc An. Cô ôm bà, cảm nhận hơi ấm từ bờ vai gầy run rẩy của bà.
Bà cụ Ôn vỗ vỗ mu bàn tay Ôn Túc An, ân cần hỏi cô: "Đói bụng chưa? Đi đường về có mệt không? Bà nấu món gì ngon cho con nhé."
Ôn Túc An kìm nén cảm xúc, "Vâng ạ."
Dù có quan hệ không tốt với Ôn Chi Bình nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cuu-roi/2669281/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.