Gió thoảng qua tai, cảnh vật hai bên đường lùi về phía sau, Ôn Túc An dựa sát vào Lâm Tứ, cùng anh rong ruổi qua các con phố trong một chiều mùa đông.
Lâm Tứ đưa mũ bảo hiểm cho Ôn Túc An còn anh đội mũ lưỡi trai đen, gió thổi tung vạt áo nhưng anh không cảm thấy lạnh vì hơi ấm từ cơ thể Ôn Túc An truyền đến qua tấm lưng rộng của anh.
Xe dừng đèn đỏ, Lâm Tứ một chân đạp xuống đất, quay đầu hỏi Ôn Túc An: "Có lạnh không?"
Ôn Túc An thu tay vào trong ống tay áo, "Không lạnh."
Lâm Tứ cụp mắt xuống, thấy nửa bàn tay còn lộ ra ngoài, không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy, Ôn Túc An sửng sốt, không kịp rút tay về.
"Tay đã đông thành khối băng còn nói không lạnh." Lâm Tứ rất tự nhiên dùng bàn tay to bọc lấy tay Ôn Túc An, ủ ấm trong lòng bàn tay anh.
Đèn xanh, Lâm Tứ nhét tay Ôn Túc An vào áo khoác của mình, "Cho vào túi để giữ ấm."
Nói xong xe chạy nhanh trên đường, Ôn Túc An vội vàng ôm eo Lâm Tứ, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy Lâm Tứ hình như đang cười.
Cũng giống như đêm đó, Lâm Tứ chở cô dọc bờ sông, từ tây sang đông, từ phía nam qua phía bắc của thành phố, đến chỗ vắng xe, Lâm Tứ sẽ tăng tốc, tim Ôn Túc An đập thình thịch, cũng theo bản năng ôm chặt eo Lâm Tứ.
Đi một vòng thì trời cũng đã tối, Lâm Tứ hỏi Ôn Túc An muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cuu-roi/2669280/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.