Ôn Túc An nằm ở trên giường ôm chăn, mở to hai mắt nhìn trần nhà, không có cảm giác buồn ngủ.
Nghĩ đến trong phòng khách còn có người khác phái, cô trằn trọc không ngủ được, trong lòng băn khoăn không biết có nên gọi Lâm Tứ vào ngủ chung hay không, nhưng vào rồi lại phải làm tình nữa sao, thôi bỏ đi, cô không còn chút sức lực nào đâu.
Nhưng không gọi vào thì có vẻ hơi vô tâm, sofa nhỏ như vậy, anh nằm chắc rất khó chịu, vả lại cô còn cảm thấy mình như vậy có hơi giả tạo, làm thì cũng làm rồi.
Được rồi
Ôn Túc An lật người xuống giường, cùng lúc đó trong phòng khách truyền đến tiếng động lớn, hình như có vật gì rơi xuống đất, Ôn Túc An vội vàng chạy ra xem.
Đèn trong phòng khách được bật sáng, Ôn Túc An nhìn thấy Lâm Tứ cong chân ngồi dưới đất, một tay còn đang xoa bóp vai, bởi vì ánh sáng đột ngột nên nheo mắt nhìn sang, ánh mắt tràn đầy bất bình, khiến Ôn Túc An có chút áy náy.
"Anh không sao chứ?"
Lâm Tứ cao lớn, xoay người trên ghế sofa là có thể ngã xuống, anh nhặt chăn rơi trên mặt đất, không mặn không nhạt nói một câu: "Ngã cũng không chết được."
"..."
Ôn Túc An gãi đầu.
Một lúc sau, cuối cùng hạ giọng: "Hay là anh vào phòng ngủ đi."
Lâm Tứ ngước mắt lên.
Ôn Túc An lập tức giải thích: "Giường của tôi dài 1m80, anh nằm sẽ vừa vặn hơn"
Nghe câu này, khuôn mặt lạnh lùng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cuu-roi/2669265/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.