Sau khi quay về từ khu D tôi hồn bay phách lạc, đi được nửa đường thì thấy Adam lạnh mặt rảo bước về phía mình, cầm siết cổ tay tôi, hỏi hung dữ.
"Không được rời khỏi tầm mắt của tôi."
Tôi bị đau, vùng vẫy nhưng bị anh ta nắm siết hơn.
Đối diện với con ngươi màu xám đầy phẫn nộ, tâm tôi thẫn thờ, không nói được cảm nhận thế nào, cứ như nghẹt thở quá lâu dưới mặt biển rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mặt trời rọi xuống, nhưng sợ hãi sau khi rời mặt biển liệu mình còn có thể hít thở bình thường không?
Anh ta nhìn tôi, sững sờ, nâng mặt tôi lên, lòng bàn tay lau khóe mắt ươn ướt.
Vẻ mặt đang lạnh lẽo chất vấn ngay lập tức đổi thành dịu dàng, anh ta dịu giọng hỏi.
"Ai bắt nạt em?"
Tôi vùi vào lồng ngực anh ta không đáp.
Cánh tay rắn chắc vòng xuống lưng ôm bổng tôi lên, xoa lưng tôi như đang dỗ trẻ con, cũng không nói thêm gì.
Chúng tôi về khu A, tôi nằm sấp lên vai đối phương nhìn địa bàn khu D ở xa xa, chừng như có thể nhìn thấy Chiêm Nhận trong nhóm người, ánh mắt nhẹ nhàng, lặng lẽ nhìn tôi.
Chiêm Nhận biết tôi sợ, sợ không thể vượt ngục thành công trái lại còn đối mặt với hình phạt nghiêm trọng, nhưng y cũng biết tôi muốn bỏ trốn cỡ nào, bỏ trốn hòn hải đảo này, chạy đến với tự do cùng Chiêm Nhận.
Tôi nhận lời.
Ăn xong quay về phòng giam, Adam nghe tôi đọc thơ, tôi tựa vào lòng anh ta lật trang sách nhỏ giọng đọc còn anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-tu-nhan/952225/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.