Thi Phong rất muốn bỏ qua đề tài này, nhưng cô không có khả năng chuyển đề tài như Mạc Nghịch nên chỉ có thể kiếm cớ đối phó.
Mạc Nghịch ghì chặt vai của Thi Phong, cúi đầu lại gần sát mặt cô.
Chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, khẽ cọ cọ.
Anh kề môi sát vào môi cô, thốt lên: “Vậy bây giờ trả lời.”
Thi Phong muốn tránh, theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, không cần thận chạm môi vào môi Mạc Nghịch.
Môi anh hơi khô, còn có da chết thành vảy, làm người khác rất ngứa, ngứa đến tận tim.
Cứ như bị mèo cào vào tim vậy.
“Xin lỗi, tại anh gần quá.”
Thi Phong bình tĩnh lại, chủ động nói xin lỗi với Mạc Nghịch.
“Còn nữa, em sẽ không đến ở nhà anh.”
Mạc Nghịch: “Vì sao?”
Thi Phong: “Em còn phải chăm sóc người nhà nữa. Em cũng có trách nhiệm của mình, nhưng anh yên tâm, chuyện em đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Anh và Nam Kiêu cũng là một trong số đó.”
“Em không cần anh.” Mạc Nghịch bóp cằm cô, “Là thế chứ gì.”
Thi Phong: “… Đó là giới hạn tối đa của em. Em không lạt mềm buộc chặt, cũng không sĩ diện. Em thừa nhận, em có cảm giác với anh. Nhưng hai chúng ta không thể ở bên nhau được. Vừa nhìn thấy anh, em sẽ lại nhớ đến chuyện quá khứ đó.”
Mạc Nghịch: “Em nói nó là quá khứ.”
Thi Phong tiếp lời Mạc Nghịch: “Là quá khứ nên ở chỗ nó nên ở.”
Sau những lời này của Thi Phong, Mạc Nghịch im lặng rất lâu.
Tay đang bóp cằm cô cũng dần lỏng đi, cuối cùng buông hẳn ra.
Mạc Nghịch lùi về phía sau vài bước, chân không có sức, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Thi Phong phản ứng kịp, vội chạy lên dìu anh.
Tay cô vừa chạm vào cánh tay anh thì bị anh hất ra.
Thi Phong lo lắng nhìn anh: “Em đỡ anh về giường nghỉ.”
Mạc Nghịch không nói gì.
Anh dùng tay chống đất, miễn cưỡng đứng lên, tự đi về giường, ngồi xuống.
Mạc Nghịch cự tuyệt khiến Thi Phong rất xấu hổ, nhất là khi so với thái độ bình thường của anh, phản ứng này quả thật là quá lạnh lùng.
Phòng bệnh chìm vào im lặng, Thi Phong quay lưng đứng hướng ra cửa sổ, Mạc Nghịch vẫn ngồi im trên giường.
Dường như có một cuộc chiến giữa hai người, không ai chịu thỏa hiệp.
Mạc Nghịch che mắt ngồi trên giường, máu trong người như đang bất an chảy lung tung, như một con dã thú dần thức giấc.
***
Mạc Nghịch lại thèm thuốc lá.
Anh đứng dậy, chuẩn bị xuống tầng mua thuốc. Thi Phong thấy anh ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một cái.
Thi Phong chỉnh lại đệm và chăn, cũng sửa sang lại tủ đầu giường.
Mạc Nghịch mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu quấn băng gạc, đi ra ngoài với ngoại hình như vậy, người đi ngang qua cũng ngoái lại nhìn anh mấy lần.
Mạc Nghịch không quan tâm, chỉ cúi đầu đi thẳng.
Trong bệnh viện có của hàng tiện lợi 24 giờ, không lúc nào là không có người.
Mạc Nghịch đi vào, nói với nhân viên bán hàng: “Xì gà.”
Nhân viên nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá anh một lượt, hỏi: “Hãng nào?”
Mạc Nghịch giơ tay chỉ góc quầy.
Anh nói: “Lấy.”
Nhân viên thu ngân gật gật đầu, đưa thuốc cho Mạc Nghịch: “98 đồng.”
Nếu nhân viên thu ngân không nhắc, Mạc Nghịch căn bản không nhớ rõ là mình đang không cầm tiền.
Anh lấy thuốc ra, cầm một cái bật lửa ở quầy, đốt thuốc, hít sâu một hơi.
Nhân viên thu ngân là một cô gái trẻ, thấy Mạc Nghịch làm vậy thì giật mình.
Lại thấy đầu anh quấn băng, cằm đầy râu, lại rất cao…
Nhỡ may là cướp, chắc chắn cô không đánh lại được.
Mạc Nghịch kẹp thuốc giữa hai ngón tay, cúi đầu nhìn nhân viên thu ngân.
“Cho tôi mượn di động.”
“Hả, a, được. Cho anh.” Cô thu ngân trẻ nhanh chóng ngoan ngoãn giao nộp điện thoại của mình ra.
Mạc Nghịch đón lấy di động, ấn số của Thi Phong.
***
Thi Phong vừa thu dọn phòng bệnh xong thì thấy chuông điện thoại vang lên.
“Cửa hàng tiện lợi dưới tầng.” Mạc Nghịch nói, “Anh không mang tiền.”
Mạc Nghịch diễn đạt rất kì lạ, nhưng Thi Phong hiểu ý anh.
Thi Phong nói với Mạc Nghịch: “Em xuống ngay.”
Lúc xuống lầu, Thi Phong vô cùng may mắn mình vẫn còn mấy trăm đồng trong túi.
Nếu không, rất có khả năng cô và Mạc Nghịch sẽ bị giữ lại ở cửa hàng.
Lúc nói chuyện điện thoại xong, Mạc Nghịch trả di động cho nhân viên thu ngân, không nói câu nào.
Cô bé thu ngân lo lắng đến mức đổ cả mồ hôi lạnh, cô cứ chờ người trong tiệm tới, như vậy cô mới có cơ hội chạy trốn.
Thi Phong nhanh chóng chạy đến cửa hàng tiện lợi, cô vừa vào đã thấy Mạc Nghịch đang đứng trước quầy hút thuốc, nhìn như đang đánh cướp.
Thi Phong đi lên, đẩy Mạc Nghịch sang một bên, cười nói xin lỗi với cô bé thu ngân:
“Xin lỗi, anh này kì như vậy đấy. Thật ra anh ấy không có ý xấu đâu. Vừa nãy anh ấy mua thuốc lá phải không? Bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả.”
Thi Phong rất dịu dàng, nhất là khi cười, luôn cho người khác một cảm giác thân thiết khó nói lên lời.
Cô bé thu ngân vừa nghe lời Thi Phong nói thì không thấy sợ nữa, cô vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi: “Sợ chết đi được. Vừa rồi em còn tưởng chú ấy là cướp đấy. Em đang định miễn phí gói thuốc cho chú ấy để chú ấy tha mạng cho em cơ.”
Thi Phong bị cô chọc cười: “Tại trông anh ấy hơi dữ dằn thôi.”
“Hì hì.” Cô bé thu ngân gật gật đầu. “Tổng cộng là 98 đồng.”
Thi Phong lấy một trăm đồng từ túi ra đưa cho cô.
Cô bé thu ngân nhanh nhẹn lấy 2 đồng ra trả lại cho cô, lúc đưa tiền, cô còn cười nói: “Chị, chú này là chồng chị sao?”
Thi Phong mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mạc Nghịch không để ý đến cô, đi ra ngoài trước, Thi Phong đi theo sau.
…
Mạc Nghịch đi tới chỗ ghế đá, ngồi xuống. Điếu thuốc trong tay đã hút xong, anh rút điếu thứ hai ra, dí lửa còn sót lại ở điếu thứ nhất châm cho điếu thứ hai.
Thi Phong đứng trước mặt Mạc Nghịch, nhìn động tác của anh, không tự chủ được cau mày lại.
Cô có thể hiểu được sự thèm khát của Mạc Nghịch với thuốc lá, cũng biết anh không thể chỉ vì bị thương mà không hút thuốc lá.
Lúc nghiện thì hút một điếu là được, kéo dài cũng ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, y tá cũng dặn không thể đụng vào rượu và thuốc lá.
Sao anh lại không chịu nghe lời người khác như thế. Mạc Nghịch cúi đầu hút thuốc, ánh mắt dừng ngay trên mắt cá chân của Thi Phong.
Thi Phong mặc quần dài, đi một đôi giày cao gót.
Cô cao hơn con gái bình thường, lúc mặc quần dài thì cũng sẽ lộ ra mắt cá chân.
Khớp xương, đường cong rõ ràng, vô cùng quyến rũ.
Giày cao gót màu đen, kiểu dáng cơ bản, không trang trí gì cả, nhưng cô đi lại rất đẹp, đẹp vô cùng.
Hơi thở của Mạc Nghịch dần trở nên nặng nề, anh nhắm mắt lại, rít liên tiếp ba hơi.
“A…”
Lúc nhả khói, Mạc Nghịch phát ra tiếng kêu như gầm nhẹ.
Thần kinh Thi Phong trong nháy mắt căng ra, cô ngồi xổm xuống cướp thuốc khỏi tay Mạc Nghịch.
“Đừng hút nữa, đợi vết thương khỏi rồi hút sau.”
Mạc Nghịch nắm ngược lại tay cô, đưa lên miệng anh.
Sức Thi Phong không bằng Mạc Nghịch, vì thế hành động “cướp thuốc lá của Mạc Nghịch” thành “tự tay đưa thuốc cho Mạc Nghịch hút.”
Trong nháy mắt khi tay Thi Phong lại gần, Mạc Nghịch đã ngửi được mùi nước hoa nhẹ nhàng trên người cô.
Mùi này kích thích trung khu thần kinh của anh, khiến anh lập tức hưng phấn, động tác hút thuốc càng lúc càng mạnh.
Môi trên và môi dưới chỉ cách nhau có chưa đến hai giây, hai cánh môi cọ vào nhau, tạo ra tiếng. Lòng bàn tay Thi Phong đầy mồ hôi.
Nhìn vẻ mặt điên cuồng lại thỏa mãn của Mạc Nghịch, thật sự rất giống đêm đó.
Điếu thuốc thứ hai hết rất nhanh, hút xong, Mạc Nghịch buông Thi Phong ra.
Thi Phong đang định ném tàn thuốc vào thùng rác, Mạc Nghịch đã giật lấy.
Quay ra nhìn thì đã thấy trong miệng anh có điếu thuốc thứ ba, đang dùng điếu thứ hai châm lửa.
Nóng đầu lên, Thi Phong lập tức giơ tay ra chắn giữa mẩu thuốc lá cũ và điếu thuốc mới.
Một giây sau, lòng bàn tay liền bị bỏng.
Xung quanh toàn mùi khét.
Biểu cảm của cô không có bất kì thay đổi nào, cô nhìn Mạc Nghịch, cười nói: “Đừng hút nữa, được không? Vậy không tốt cho sức khoẻ đâu.”
Động tác trong tay của Mạc Nghịch dừng lại, người cứng lại, không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.
Thi Phong liếm liếm môi, “Coi như là vì Nam Kiêu đi. Anh khỏe mạnh mới chăm sóc được Nam Kiêu chứ. Hơn nữa… là bố của Nam Kiêu, anh phải làm gương chứ, đừng để Nam Kiêu thấy anh hút thuốc.”
Mạc Nghịch vò điếu thuốc trong tay thành một cục, thuốc bên trong dính vào lòng bàn tay.
Anh túm lấy tay Thi Phong, mở lòng bàn tay cô ra, chỉ liếc mắt là nhìn được chỗ bỏng.
Trong lòng Mạc Nghịch, cơ thể của cô là một tác phẩm nghệ thuật, cần được bảo vệ cẩn thận, để cô được hoàn chỉnh.
Như thế này… Không được.
“Đi.” Mạc Nghịch đứng lên, cầm lấy cổ tay Thi Phong kéo cô chạy vào phòng cấp cứu.
Thi Phong giải thích: “Không sao đâu, dán urgo là được, không cần băng bó.”
Mạc Nghịch dừng lại nhìn cô, trong mắt đầy vẻ tức giận.
Anh dùng vẻ mặt cực kì căng thẳng nhìn chằm chằm Thi Phong hơn một phút, mới mở miệng nói.
Anh nói: “Tay của anh, anh quyết.”
…
Thi Phong bị Mạc Nghịch kéo đến phòng cấp cứu, xếp hàng hơn 20 phút mới đến lượt để bác sĩ khử trùng băng bó cho cô.
Chỉ là vết thương nhỏ mà còn phải đăng kí khiến Thi Phong cảm thấy rất ngại.
Lúc băng bó, cô cười nói với bác sĩ: “Thật sự không sao mà anh ấy nhất định phải kéo tôi đến đây. Làm phiền ngài rồi.”
Bác sĩ nói: “Khử trùng vẫn an toàn hơn, lỡ bị uốn ván thì sao. Tôi thấy, chồng chị rất quan tâm đến chị đấy. Mình thành ra thế rồi vẫn kéo chị đến đây.
Thi Phong không biết nói gì. Bác sĩ này là người thứ ba nghĩ cô và Mạc Nghịch là vợ chồng rồi.
Cô rất buồn bực, vừa nhìn là biết cô và Mạc Nghịch cách nhau mười mấy tuổi, hai người họ cũng không nói chuyện họ với người khác, không biết sao người ta lại nói như thế nữa.
Thi Phong chọn cách im lặng giống hai lần trước, chuyện này không dễ giải thích chút nào.
Cô cũng không có thói quen giải thích chuyện của mình với người lạ.
Băng bó xong, Thi Phong và Mạc Nghịch quay trở lại khu phòng bệnh, trên đường, Thi Phong chủ động nói chuyện với Mạc Nghịch bốn năm lần, anh vẫn không quan tâm.
Sau đó, Thi Phong không nói nữa.
Cô nghĩ, có lẽ Mạc Nghịch đang suy nghĩ sự đời, nghệ sĩ mà, rất hay ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Quay lại phòng bệnh, Mạc Nghịch đi thẳng đến bên cửa sổ, mở mạnh cửa sổ ra.
Anh lấy thuốc lá ra, cũng lấy một cái bật lửa.
“Hôm nay đã hút hai điếu rổi. Không được.” Thi Phong đến gần ghì tay anh xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]