Edit: Miri
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Mạc Uyển hỏi: “Nghĩa là em đang chờ tin nhắn chứ gì? Em nhắn tin cho cô ấy mà cô ấy không trả lời lại à?”
Mạc Nghịch tiếp tục phủ nhận: “Không phải, không nhắn.”
Mạc Nghịch chính là kiểu người liệt cơ mặt nên lúc mở mắt nói dối trông vẫn nhẹ nhàng như thường.
Là chị ruột của Mạc Nghịch, sao Mạc Uyển biết rất rõ thói quen của anh.
Cho nên, sự phủ nhận của Mạc Nghịch căn bản là vô dụng.
Mạc Uyển dịch ghế sang ngồi bên cạnh Mạc Nghịch, “Em có cảm giác gì với Thi Phong?”
Mạc Nghịch không trả lời, chỉ có tiếng bút và giấy vẽ trả lời Mạc Uyển.
“Này, nói chuyện đi chứ.” Mạc Uyển dùng tay huých cánh tay Mạc Nghịch một cái.
Xoẹt —— bút chì vạch một vết nham nhở trên giấy.
Mạc Nghịch ném bút xuống đất, “Cô ấy không để ý đến em.”
Giọng Mạc Nghịch hơi bực bội, nghe kĩ còn nhận ra cả sự tủi thân trong đó nữa.
Mạc Uyển: “Em nhắn cái gì, đưa chị xem?”
Mạc Nghịch: “Không có gì.”
Mạc Uyển: “…”
Mạc Nghịch: “Em không nên để cô ấy một mình.”
Mạc Uyển thở dài, “Lúc đó cũng không có cách nào khác. Nếu bỏ lỡ thời cơ điều trị tốt nhất, bệnh của em có thể đeo đẳng cả đời.”
***
Mạc Nghịch không học đại học, từ cao trung anh đã bộc lộ tài năng thiên bẩm của mình trong giới mĩ thuật, thu hút sự chú ý của rất nhiều nghệ nhân, những lời phê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-nghich-phong/3063185/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.