Trong trái tim Hứa Phương Phỉ, quê hương Lăng Thành của cô, mọi thứ tồi tệ, rồi mọi thứ lại tốt đẹp. Dù cằn cỗi, lạc hậu, hỗn loạn nhưng cô vẫn quyến luyến với mảnh đất đã sinh ra mình. 
Cô đặc biệt thích ánh mặt trời của Lăng Thành. 
Là đứa trẻ lớn lên ở một thị trấn nhỏ biên giới, chưa bao giờ nhìn thấy thế giới rộng lớn và tươi đẹp, có thể là do tầm nhìn của cô hạn hẹp, hoặc có thể là do cô quá mức ăn sâu cố thủ, từ khi còn nhỏ, cô đã luôn cảm thấy ánh mặt trời ở Lăng Thành rất độc đáo. 
Sạch sẽ và dịu dàng, thẳng thắn và ấm áp. 
Lúc này, giữa mùa hè nóng nực này, dưới ánh nắng ban mai, hình dáng của Trịnh Tây Dã dường như rõ ràng hơn. Một chân dài của anh cong xuống, ngồi xổm trước tủ sách cũ, cho dù những thứ cũ kỹ vương vãi trên mặt đất, hay cái thìa đồ chơi trong tay anh, tất cả đều không hợp với khuôn mặt lạnh lẽo và khí chất tàn nhẫn của anh. 
Nhìn đôi mắt hẹp dài kia, Hứa Phương Phỉ theo bản năng trả lời: "Kỷ niệm gì?" 
Trịnh Tây Dã im lặng trong nửa giây, sau đó thu tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo của cô gái, trả lời một cách nhẹ nhàng như đang tự giễu: "Một kỷ niệm không nên có." 
Hứa Phương Phỉ không biết hàm ý trong lời nói của Trịnh Tây Dã, nhưng tâm tư cô tỉ mỉ, có thể thấy anh hình như đang có tâm trạng không tốt, vì vậy ngừng hỏi, cười nhẹ nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-chay-bong/2648333/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.