Trịnh Tây Dã nói lời này, giọng điệu tự nhiên như nói dâu tây đang vào mùa của mùa đông, khiến Hứa Phương Phỉ có chút ngây ngốc. 
Trong không gian nội thất kín gió của xe phảng phất hương hoa nhẹ nhàng dễ chịu. 
Hứa Phương Phỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú sắc bén của người đàn ông, sau đó quay đầu lại nhìn bó hoa bên cạnh, màu lam nhạt, tươi sáng mơ màng, đẹp đến mức có chút sai lệch. 
Cô không khỏi duỗi ngón tay ra, dùng sức nhẹ nhất cẩn thận chọc chọc cánh hoa Dạ Lan Hương. 
Cảm giác chạm vào rất mềm mại, có cảm giác hơi ẩm, tràn đầy sức sống. 
Là hoa thật. 
Đôi mắt Hứa Phương Phỉ đột nhiên sáng lên, cô lại nhìn Trịnh Tây Dã: "Sao lại đột nhiên tặng hoa cho em?" 
Trịnh Tây Dã đã nhìn đi chỗ khác. Anh nổ máy xe, môi mím lại, đường cong thẳng tắp nhưng mềm mại, nhàn nhạt trả lời cô: "Hôm qua tôi đến nhà em dọn đồ, tình cờ nhìn thấy bức tranh treo trên tủ tivi trong phòng khách, vẽ loại hoa này. Vừa rồi tôi đi ngang qua một cửa hàng hoa nhìn thấy, thuận tiện liền mua." 
Hứa Phương Phỉ nghe vậy thì giật mình. 
Quả thật trên tủ tivi nhà cô có một bức tranh, nó không phải là tác phẩm thật của một họa sĩ nổi tiếng, mà là một bức vẽ ngẫu nhiên khi cô còn học mẫu giáo. Mơ hồ nhớ bức tranh được giáo viên mẫu giáo giao dưới bài tập về nhà, đề bài là "Loài hoa em yêu thích nhất". 
Lúc đó cô mới bốn tuổi, còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-chay-bong/2648332/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.