Nguyễn ma ma đã không quan tâm Nhị phu nhân vì cái gì muốn nói như vậy, Tạ thị nghĩ thế nào. Dù sao lát nữa gặp Hứa Hi, thuyết phục Hứa Hi là tùy ở bà. Đến nỗi những lời Ngụy thị nói, chỉ cần bà ngăn cản Tạ thị nói cho Hứa Hi nghe sẽ không có cái gì vấn đề, chỉ xem như Nhị phu nhân chưa từng nói.
Mắt thấy chủ nhân viện tử bị Nguyễn ma ma lôi đi, Ngụy thị dừng bước tiến lên, xoay người đi về phía xe ngựa: "Ta lên xe ngựa chờ."
Triệu Như Ngữ thấy thế, liếc nhìn gian phòng tối om, cùng Phù Sơ nhìn nhau, cũng xoay người lên xe ngựa.
“Nhị lão gia, ngài muốn vào nhà ngồi hay là ngồi trong xe ngựa?” Lưu quản gia hỏi Triệu Nguyên Lương.
Triệu Nguyên Lương nhìn cửa gian phòng mở rộng, mơ hồ có thể nhìn đến bên trong bày biện bàn vuông cùng ghế ngồi đơn sơ. Trong phòng đại khái cũng không sạch sẽ lắm, ông nhíu mày đang muốn vào trong xe ngựa, thấy một nhóm người đang đi từ cổng sân bước vào, người dẫn đầu là một ông lão khoảng 50 tuổi.
“Đây chính là lão gia Tuy Bình Hầu phủ?” Ông lão lúc hỏi tay đã nâng lên, hướng Triệu Nguyên Lương hành lễ, “Lão hủ Hứa Thành Quan, tộc trưởng Hứa gia. Không biết Triệu lão gia đã đến, không có từ xa tiếp đón, thỉnh Triệu lão gia thứ tội.”
Ông cũng nhìn Lưu quản gia đứng ở phía sau Triệu Nguyên Lương, Triệu Nguyên Lương bất kể dung mạo, ăn mặc, khí chất đều giống chủ tử Lưu quản gia, lúc này mới bất chấp tất cả liền hành lễ “Triệu lão gia”.
Lưu quản gia thấy thế, giới thiệu: “Đây là Nhị lão gia Hầu phủ.”
Hứa Thành Quan rõ ràng, vị trước mắt này hẳn chính là phụ thân thân sinh của Hứa Hi.
Ông vội hành lễ với Triệu Nguyên Lương lần nữa, hơn nữa giới thiệu những người đi theo.
Lúc xe ngựa của Triệu gia vào thôn, Hứa Thành Quan được người thông báo nên vội vàng chạy tới đây. Đến nỗi lý trưởng hôm qua tới, ở thôn bên cạnh cũng không thể chạy tới. Tuy nhiên Hứa Thành Quan lo lắng mình chiêu đãi Triệu Nguyên Lương không tốt, đã gọi người truyền tin cho lí trưởng Trương Thừa Lâm.
“Hứa Vĩnh Ích cùng Tạ thị đâu? Sao lại để Triệu lão gia đứng ở trong viện?” Hứa Thành Quan nói, không đợi người khác giải thích, đã tự chủ trương mời Triệu Nguyên Lương vào nhà ngồi.
Triệu Nguyên Lương cũng muốn từ miệng Hứa Thành Quan biết một số tin tức về Hứa Hi, cho nên không có chối từ, đi theo ông cùng nhau vào nhà.
Lưu quản gia biết Triệu Nguyên Lương sẽ không uống đồ không sạch sẽ ở nông gia, sai sử gã sai vặt đem bộ ấm trà cùng trà từ trong xe ngựa lấy ra. Bản thân ông ta đi theo vào phòng, lấy khăn tay lau bàn ghế, thỉnh Triệu Nguyên Lương ngồi xuống, lại đem sự tình thoái thác của Tạ thị Hứa và Thành Quan nói ra.
“Ai, không nói hài tử, mà người lớn chúng ta, nếu gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ lúng túng không biết làm sao." Hứa Thành Quan cười nói.
Hứa Hi hiện giờ là thiên kim Hầu phủ, cũng không phải người là bọn họ có thể đánh giá. Ngay cả hai từ “Hi nhi” ông ta cũng không dám nói ra.
……
Không đề cập đến việc Triệu Nguyên Lương hỏi thăm Hứa Hi như thế nào, chỉ nói Nguyễn ma ma cùng Tạ thị trong xe ngựa đến huyện, Tạ thị đã chỉ đừng để xa phu vào trong ngõ nhỏ, dừng lại phía trước một sân lớn.
Khu sân này chính là căn nhà Hứa Vĩnh Tăng mua trong thành, trước đó đã cho thuê rồi, gần đây hết hạn thuê, người thuê cũ đã chuyển đi, người thuê mới vẫn chưa đến nên tình cờ bỏ trống.
Nguyễn ma ma đề phòng Tạ thị nói lung tung, là người đầu tiên xuống xe ngựa đang định đi vào thuyết phục Hứa Hi, thấy căn nhà bị khóa cửa: “Này, sao cửa lại khóa? "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]