Chúng ta đều là những cá thể độc lập, vìbị thu hút bởi nhau nên mới ở bên nhau, giống như người đang sắp chết đói nhìnthấy một bàn đầy sơn hào hải vị, lúc được ngồi vào bàn ăn ai chẳng vui mừng hớnhở? Nhưng hôn nhân không giống thế, hôn nhân chính là keo dán sắt trên mặt ghế,ăn xong bạn vẫn phải ngồi, ăn no rồi vẫn phải ngồi, có chết no cũng vẫn phảingồi trên chiếc ghế đó.
Không thừa nhận là mình đang chờ đợi, nhưng sau mộttuần cuối cùng cũng có tin tức từ Ân Như, dù đã có chuẩn bị về mặt tinh thầnnhưng cô vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.
“Tề Mi, cậu rảnh không? Cùng đi ăn tối nhé?”.
Giọng Ân Như vọng tới từ đầu dây bên kia hết sức bìnhtĩnh, không có sự vui vẻ như lần trước báo tin mình có thai.
“Được, sau khi tan sở nhé?”.
“Cũng được, mình đợi cậu ở nhà hàng”.
Cô cúp máy rất dứt khoát, nhưng khi Diệp Tề Mi lái xetới nhà hàng, chỉ vài bước chân nữa là bước vào cửa mà sao cô cảm giác như mìnhđi rất chậm.
Ân Như vẫn để mái tóc ngắn gọn gàng như thế, cô ấy đãđến trước, lúc này đang ngồi bên bàn, cúi đầu lật giở thực đơn.
“Hey”. Diệp Tề Mi cất tiếng chào nhỏ.
Ân Như ngẩng đầu, mỉm cười, sau đó vỗ vỗ vào chiếc ghếbên cạnh.
Nhà hàng Ấn Độ, tiếng nhạc du dương, chiếc bàn thấpđặt trên thảm mềm, những chiếc gối tựa lớn được đặt khắp nơi, phía trên lànhững chiếc chụp đèn kiểu Châu Á, chỉ chiếu một khoảng sáng tròn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-va-ke-cuop/2458307/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.