Chương trước
Chương sau
Vì giống nhau nên đồng cảm, môi hở rănglạnh, vào buổi sáng sớm mùa thu hôm ấy, Diệp Tề Mi nằm gọn trong lòng Thành ChíĐông mềm yếu tự thừa nhận, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kiên cường trước mọingười chẳng qua cũng chỉ để che giấu sự hèn nhát và sợ hãi của mình, so vớinhững người phụ nữ khác, giờ cô đã nhận thức rõ ràng rằng, mình chính là kẻ yếuđuối nhất.

Sáng hôm sau Thành Chí Đông phải ra sân bay, buổi sángvơ lấy chìa khóa rồi đi vội vàng, lúc ra xe mới thấy trong chùm chìa khóa cóthêm một chiếc chìa khóa sáng loáng.

Anh đứng yên lặng quên cả khởi động xe, mắt nhìn chămchăm vào chiếc chìa khóa mới, tay nắm chặt.

Anh yêu thích sự thách thức là bởi yêu thích thứ cảmgiác hưng phấn, kích động dâng trào trong lòng khi đối mặt với thách thức, còncô lại luôn mang lại cho anh những cảm giác tuyệt diệu như thế, dường như đượctrở lại thời trai trẻ đầy háo hức hăm hở của lần đầu tiên một mình chu du khắpcác nước trên thế giới, muốn kiễng chân lên để lập tức được nhìn thấy kết quả,anh mỉm cười hạnh phúc.

Hãy đợi đấy, Bảo Bảo, chúng ta hãy cùng chờ xem mèonào cắn mỉu nào.

Diệp Tề Mi đang đánh răng, đột nhiên thấy toàn thânlạnh toát, cũng không để ý, đến giờ cô đi làm như bình thường.

Ba hôm sau xe đã sửa xong, ngồi vào chiếc ghế lái thânthuộc, khi đạp chân nhấn ga Diệp Tề Mi cảm thấy rất vui.

Nhớ lại mấy ngày trước được người ta giúp đỡ, cô gõcửa nhà hàng xóm muốn chính thức nói lời cảm ơn, tiện thể nói luôn những việccần phải nói, nhưng sang mấy lần liền mà nhà hàng xóm vẫn bặt vô âm tín, đếntiếng sủa của Bối Bối cũng hoàn toàn biến mất.

Đi công tác? Chuyển nhà? Di dân? Đứng trong thang máythoáng suy nghĩ về việc này một phút rồi lập tức ném nó ra khỏi bộ nhớ, cónhững người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống, quan hệ mật thiết, sau đó độtnhiên biến mất, không có lý do, đều đã không còn là trẻ con nữa rồi, cô hoàntoàn có thể hiểu được.

Diệp Tề Mi gặp Ân Như thêm một lần nữa, cô ấy vẫn kiênquyết đòi li hôn, cô cảm thấy bất đắc dĩ: “Tôi cảm thấy vấn đề của hai ngườichưa nghiêm trọng tới mức ấy, hay là thử ngồi lại với nhau xem?”.

Ân Như vén mái tóc ngắn gọn gàng của mình ra phía sau,giọng nói chắc nịch: “Tôi đã liên hệ với các thành viên của tổ công tác trước kia,họ rất nhiệt tình mời tôi tham gia vào dự án tiếp theo”.

“Nhanh vậy sao?”.

“Nếu còn chậm trễ tôi sẽ bị thế giới lãng quên”.

Lại nhớ tới ánh mắt khẩn khoản của người đàn ông đó,Tề Mi cảm thấy nuối tiếc: “Hãy thử suy nghĩ lại trong vòng một tuần xem sao?Tôi cũng cần thời gian để cân nhắc về xác suất thành công của vụ án khi ratòa”.

Cuộc nói chuyện đã kết thúc như thế. Hai ngày sauThành Chí Đông trở về từ Nhật Bản, đứng ở sân bay Narita gọi điện cho cô, lúcđó cô đang ở văn phòng mỉm cười: “Có cần em tới đón không?”.

“Có lái xe rồi”.

“Lái xe có biết đường về nhà không?”.

Thoạt đầu anh không hiểu, sau khi nhớ ra tự nhiên thấyvui mừng khôn xiết: “Không sao, anh có thể tự về, phải rồi, lần trước món càtím đó rất ngon, anh cứ nhớ mãi”.

Đúng là rất thẳng thắn, lúc đòi ăn cũng vẫn lý lẽ hùnghồn như thế, cô cười thành tiếng: “Em biết rồi, sẽ làm một bàn toàn các món càtím cho anh no căng bụng mới thôi”.

Anh rất muốn nói, cho dù có chết no anh cũng sẵn lòngnhưng vui quá, nên anh còn mải cười.

Xuống sân bay trời đã gần tối, trực tiếp cho lái xenghỉ phép, anh tự mình lái thẳng xe về nhà.

Ra khỏi xe anh ngẩng đầu lên nhìn, giờ thì anh biếtmình phải tìm ô cửa sổ nào rồi.

Không kìm được anh nhoẻn miệng cười, từ ô cửa sổ nhỏhắt ra một quầng sáng màu vàng, phía trong ô cửa đó có cô.

Trong phòng bếp có ghế chân cao, cô đang ngồi trướcquầy pha chế xem sách, trong chiếc nồi cạnh đó đang hấp gà, tiếng nước sôi nhẹ,có tiếng mở cửa, cô mỉm cười đứng dậy.

Vừa vào cửa anh đã nhìn thấy một đôi dép lê còn mớiđược đặt cạnh tủ giày, loại to, màu kem sạch sẽ dễ chịu.

“Hey”. Tề Mi khẽ chào, cô mặc bộ quần áo ở nhà đứngtrước mặt anh, đôi dép cô đi màu kem, xinh xắn, gót chân trắng trẻo thấp thoánghiện ra trên đế dép, lòng bàn tay anh nóng bừng, anh đóng cửa, sau đó ôm chặtlấy cô mà hôn.

“Này!”. Vừa cười cô vừa đẩy anh ra, hoàn toàn không cótác dụng, cơ thể như bị nhấc bổng lên, khi được đặt xuống thì đã ở trên giường.

Đôi môi anh nóng bỏng, nhanh chóng mơn man theo cổ côxuống phía dưới, bộ đồ mặc ở nhà khá rộng, những ngón tay anh bắt đầu ngangngược đánh thành chiếm đất, thân thể đột nhiên mát lạnh, cô kêu lên: “Kẻ cướp,em còn đang nấu dở đồ trên bếp”.

Mặt đã vùi vào ngực cô, nghe thấy vậy anh ngẩng đầulên, cười rất tươi: “Không sao, mình có thể cùng vào bếp”.

Trời ạ, cô muốn lườm anh một cái, nhưng cô nằm ngửatrên giường, tay bị anh giữ chặt, giữa hai đùi đột nhiên nóng lên, anh đã mạnhmẽ đưa vào, khoái cảm trào dâng, cô bắt đầu thở gấp.

Thôi được rồi, được rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn,cô đầu hàng.

Sáng hôm sau họ cùng ngồi ăn sáng, chỉ là món sữa đậunành bình thường nhất, cô thích ăn quẩy nhưng lại sợ nhiều dầu mỡ, lần nào ăncũng bỏ thừa một nửa suất, anh thấy vậy liền nhăn trán, một đũa gắp hết vàobát, sau đó đẩy bát vằn thắn lại, “Ăn hết đi”.

“Em vẫn còn sữa đậu nành, anh tự ăn đi”.

“Em chỉ ăn một ít vậy có thể no sao? Em là gà đấychắc?”.

“Hàng ngày em vẫn ăn như vậy, ăn nhiều dầu mỡ rất dễbéo”.

“Béo anh vẫn thích”.

Cô phì cười, “Em đâu cần anh thích hay không, duy trìvóc dáng là sự nghiệp cả đời của phụ nữ”.

Sự nghiệp… mặt anh tối sầm, sự nghiệp cả đời của Nữhoàng luật sư Diệp Tề Mi chỉ là duy trì vóc dáng, phục thật.

Trong lúc cười nói Diệp Tề Mi vô tình nghiêng đầu nhìnra ngoài cửa sổ, cửa kính sạch sẽ sáng loáng, vẫn còn rất sớm, không có nhiềungười đi trên đường, đột nhiên cô thoáng nhìn thấy một đôi nam nữ, rất quen, côchăm chú dõi theo.

“Chuyện gì thế?”. Thấy cô cứ nhìn vào một điểm màkhông nói gì, anh cũng tò mò, vừa hỏi vừa nhìn theo ánh mắt cô.

Mùa hè nên trời sáng rất sớm, con đường trong khuchung cư khá yên tĩnh, chỉ có vài người qua lại, liếc mắt khắp một lượt khôngthấy gì đáng chú ý.

Nhưng cô lại nhìn rất chăm chú, nét mặt dần trở nênnghiêm túc.

Bên kia đường là một tòa chung cư cao tầng, một nammột nữ vừa bước từ đấy ra, người đàn ông cao to, nước da đen, bước đi khánhanh, người phụ nữ mặc một chiếc váy liền thân khá rộng so với cơ thể, đangcắm cúi đi theo phía sau anh ta, nhưng sải bước khá hẹp, xem ra rất vất vả, đếnđầu đường người đàn ông đó dừng lại, cô ta liền đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tayanh ta, ngẩng đầu lên nói câu gì đó.

Diệp Tề Mi không kịp nghĩ nhiều, trước ánh mắt kinhngạc của Thành Chí Đông rút điện thoại ra chụp lại cảnh đó, sau đó đèn đỏchuyển xanh, họ lại bước tiếp, nhanh chóng ra khỏi tầm mắt của cô.

“Tề Mi?”. Càng lúc càng cảm thấy kì quái, Thành ChíĐông cất giọng nghi hoặc.

“Anh không ăn nữa à?”. Cô quay lại nhìn, đẩy bát vằnthắn về phía anh: “Anh ăn nhé, em phải đi rồi”. Nói xong cô dứt khoát đứng dậy,định đi thẳng ra ngoài.

Anh kéo cô lại, “Cùng đi đi”, nói xong vơ vội chìakhóa xe trên bàn rồi đứng dậy.

Xe của họ đều đỗ bên đường, cái trước cái sau, màu đenvà màu đỏ, khi hai xe song song với nhau cùng hạ cửa kính xuống, anh thò đầu rabảo: “Bảo Bảo, lái xe cẩn thận, buổi tối đợi anh”.

Tâm trạng rối bời vì cảnh vừa nhìn thấy, Diệp Tề Minhướn mắt nhìn sang phía anh, cố gắng giữ cho giọng mình được bình thường:“Được, em biết rồi”.

Điều hòa trong xe bắt đầu phả ra hơi lạnh, tiếng gióthổi nhè nhẹ, trả lời xong cô lại tiếp tục nhăn trán suy tư, đồng hồ trên cộtđèn giao thông đang nhảy số, cô định từ từ nhả phanh, nghĩ thế nào lại quay đầuqua nhìn.

Anh vẫn đang nhìn cô, bởi vì độ cao của hai xe khácnhau, từ xe cô muốn nhìn anh phải hơi ngẩng đầu, ánh mắt anh chiếu thẳng vàocô, cảm giác như không muốn rời đi, như rất lưu luyến.

Trái tim cô như tan chảy, mỉm cười: “Nhớ về sớm nhé,em đợi anh”.

Tới văn phòng cô giở lịch làm việc, kín mít.

Nhưng khi ngồi xuống lại không có tâm trạng để làmviệc gì, cô lấy máy điện thoại ra xem lại bức ảnh vừa chụp.

Rất quen, có những người chỉ gặp một lần cũng rất khóquên, ví dụ như Liêm Vân.

Cô vốn không phải người nhiều chuyện, khi nhận án cũnggặp những trường hợp thân chủ thuê thám tử ngầm theo dõi điều chồng hoặc vợmình. Ném ảnh vào mặt đối phương cảm giác rất thỏa mãn, nhưng việc đã tới nướcđó thì không thể cứu vãn được nữa.

Thế cũng chẳng sao, nếu hoàn toàn tin tưởng nhau thìđã chẳng tới mức phải li hôn. Đến cô đôi khi cũng phải cầm theo thẻ luật sư âmthầm đi thu thập chứng cứ, đấy là việc hết sức bình thường.

Nhưng lần này cô cảm thấy khinh bỉ.

Có lẽ là vì cô ấy giống cô, trong thâm tâm cô khôngmuốn Ân Như li hôn, cô hi vọng người phụ nữ đó cuối cùng nhận ra là mình đãsai, cuối cùng có thể tìm ra cách giải quyết hoàn mỹ nhất.

Cô đã nhìn thấy quá nhiều cặp đôi có kết thúc bi thảm,ít nhất thì lần này, hi vọng bọn họ sau khi qua được quãng đường gập ghềnh sẽđến được nơi bằng phẳng, để cô có thể tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hônnhân tác thành hạnh phúc.

Ánh mắt khẩn thiết của Liêm Vân trong căn biệt thự hômđó vẫn như hiện ra trước mắt, cô có cảm giác người đàn ông này rất khác, Ân Nhưđã sai lầm, tìm lại chính mình không cần thiết phải trả giá bằng cách vứt bỏtất cả.

Màn hình điện thoại từ từ tối đi, đôi tay người phụ nữkia đang cố gắng ôm chặt lấy cánh tay Liêm Vân, thái độ thần phục.

Thôi được, cô đã sai, có một bài hát tên là Emlà mặt trời của anh, cô đã từng được nghe khi tham dự bữatiệc chúc mừng đám cưới vàng, rất cảm động, nhưng nếu trong thế giới của ngườiđàn ông đó xuất hiện hai mặt trời, thậm chí là nhiều hơn, cô vẫn hi vọng mọingười có thể rút lui trong yên lặng, đừng đợi tới cái ngày không thể nhẫn nhịnhơn được nữa, cái ngày mà Hậu Nghệ[1] phảibắn hạ mặt trời, khi rơi xuống sẽ không có đất chôn thây.

[1]Hậu Nghệ là nhân vật trong thần thoại Trung Quốc, người đã bắn rụng chín mặttrời để đem lại cuộc sống yên bình cho loài người.

Vì lịch làm việc của cô đã kín nên cuối cùng đành phảigặp nhau vào buổi tối, anh chàng kêu buổi tối sẽ đợi cô phải dự một bữa cơm saucuộc họp, nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái, buổi tối cô tự mình lái xe đếnnhà hàng gặp Ân Như.

Cô đến trước, đúng giờ là một đức tính đẹp, Ân Như đếnrất đúng giờ, không còn mặc bộ đồ ở nhà cổ rộng tay lớn nữa, thay vào đó làchiếc váy liền nhiều màu, cổ vuông, cô ấy không đeo trang sức, để lộ chiếc cổdài kiêu kì, bước chân nhanh nhẹn, chiếc cằm nhọn hơi hếch lên, cảm giác rấtmạnh mẽ, khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

Cô rất vui vì được nhìn thấy cô ấy như vậy, tuy nhiênnhớ lại tấm ảnh còn lưu trong máy di động, sự đối lập quá mạnh, còn chưa nóigì, Diệp Tề Mi đã thầm thở dài não nề.

Đàn ông nhìn mãi hoa sen tự nhiên sẽ cảm thấy hoa mẫuđơn đẹp, còn có những người đã nhìn chán những cây tre cao vút mạnh mẽ lại mơtưởng về những rặng liễu mềm mại yêu kiều, được voi lại đòi tiên, lòng tham củacon người là vô đáy.

Không phải lần đầu tiên đến đây, lúc gọi đồ cả haingười đều chọn rất nhanh, sau đó nhìn nhau cười: “Tề Mi, mấy ngày nay chị sốngtốt chứ?”.

“Rất tốt, còn chị?”. Cô trả lời thận trọng, lần đầutiên Diệp Tề Mi cảm thấy mình nói năng không được lưu loát.

“Tôi vừa bay đến Hồng Kông đàm phán với chi nhánh bênđấy về những điều kiện khi trở lại làm việc, sau đó mở một cuộc họp online vớicác đồng nghiệp cũ, thảo luận về dự án tiếp theo, mấy ngày nay tôi đều rất bậnrộn chuẩn bị tài liệu, giờ giấc hơi đảo lộn”.

“Vậy sao?”. Cô quan sát cô ấy kĩ hơn.

“Đừng nhìn nữa, đây là quầng thâm mắt chứ không phảiđánh mắt kiểu smocking đâu”. Cô ấy cầm ly nước lên cười, giọng rất thoải mái.

“Vậy còn anh Liêm thì sao?”.

“Anh ấy à?”. Ân Như hơi sững lại, sau đó đưa mắt nhìnđi chỗ khác.

Không nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, Diệp Tề Mi nghingờ: “Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”.

Không ngờ mặt Ân Như ửng hồng: “Không phải, lần trướcsau khi nói chuyện với chị xong, chị có đề nghị chúng tôi nên nói chuyện vớinhau một lần nữa, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó quyết định cùng Liêm Vânnói chuyện một lần cho thông suốt”.

Đúng là ngoài dự liệu, những lời muốn nói đều nuốt vộivào trong, Diệp Tề Mi chăm chú lắng nghe.

“Sự nghiệp gia tộc của nhà họ không nằm trong phạm vimà tôi hứng thú, tôi sẽ quay lại với công việc cũ”.

“Anh ta cũng đồng ý?”.

Mỉm cười, Ân Như gật đầu: “Không cần anh ấy đồng ý,tuy nhiên cũng không thấy anh ấy có ý kiến gì khác”.

“Sau đó thì sao? Tiếp tục cuộc sống mà các cuộc hẹnluôn diễn ra ở sân bay?”.

“Vốn mình có ở nhà cũng rất ít khi gặp anh ấy, cả haicùng bận rộn thì tốt hơn, mình cũng đỡ rảnh quá lại nghĩ ngợi nhiều”.

“Như vậy…”. Đầu óc Diệp Tề Mi suy nghĩ rất nhanh xemđang có chuyện gì xảy ra, cô lẩm bẩm.

“Xin lỗi, lần này chắc tôi phải hủy bỏ việc ủy thác,hôm ấy nhìn thấy chị tôi đã nghĩ đến hình ảnh trước kia của chính mình, cứ ngồimà không nói không bằng đứng lên hành động, muốn tìm lại con người thật củamình không hề khó, phải vậy không?”.

Cô ấy mỉm cười, thần sắc vui tươi.

Phải, như vậy rất tốt, quá tốt rồi, nếu sáng nay côkhông nhìn thấy cảnh tượng ấy thì sẽ cảm thấy đấy là một cách giải quyết hoànhảo, cô sẽ còn vui hơn cả Ân Như, nhưng lúc này, Diệp Tề Mi im lặng nắm chặtđiện thoại di động trong tay, biểu hiện phức tạp.

“Chuyện gì thế?”. Nhìn thấy sự khác lạ của cô, Ân Nhưnhẹ nhàng hỏi.

“Chị có còn yêu anh ta không?”. Hỏi như thế thật mạomuội, nhưng đã hợp nhau thì không cần thời gian quá lâu, họ là bạn bè.

Suy nghĩ một chút, Ân Như gật đầu: “Đã qua cái thờilúc nào cũng muốn gặp muốn nhìn thấy con người đó rồi, nhưng tôi vẫn khao khátvòng tay của anh ấy, biết rằng trong trái tim anh ấy có tôi, cảm giác đó khiếntôi hạnh phúc và an tâm”.

Nếu trái tim anh ta không chỉ có chị thì sao? Suýt nữathì câu hỏi đó bật ra khỏi miệng, Diệp Tề Mi từ từ hít vào, kiềm chế cảm xúc:“Hợp ít tan nhiều, dù sao cũng cần phải tin tưởng tuyệt đối mới được, tôi hivọng chị hạnh phúc”.

Ân Như đưa tay ra bắt tay cô, giọng khẳng định: “Chỉcần tôi đủ tốt, anh ấy sẽ không thể buông tay, nếu như bắt đầu đem ra so sánhvới người khác thì việc cứu vãn cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi không thamvọng sẽ lâu bền với cùng trời đất, chỉ cần biết đến hiện tại thôi”.

Nói hay lắm, Diệp Tề Mi nới lỏng tay cầm điện thoạimỉm cười, cũng có thể là hiểu lầm, cũng có thể thấp thỏm, nhưng việc vợ chồngnhà người ta, cô không có lí do gì để can thiệp vào.

“Có việc gì thì cứ gọi tôi”.

“Không có việc gì cũng sẽ tìm chị, huống hồ không cóchuyện mà tìm chị thì vẫn tốt hơn, tuy nhiên, phí luật sư hôm nay tôi vẫn sẽtrả đúng theo thỏa thuận”.

“Được rồi mà, việc ủy thác cũng hủy rồi, còn nói gìđến phí luật sư nữa. Tôi mất vụ này, bữa cơm hôm nay chị mời đấy”.

Về đến nhà đã gần mười giờ, Diệp Tề Mi muốn gọi điệnthoại, nhưng lại cảm thấy vô nghĩa, cô soạn một tin nhắn: “Chí Đông, em đã vềnhà rồi”, tự nhiên cảm thấy mình thật nực cười, cô bấm nút xóa luôn.

Đang xóa tin nhắn thì chuông điện thoại reo vang,giọng Thành Chí Đông rất vui vẻ: “Bảo Bảo, anh đang trên đường về, em về nhàchưa?”.

“Em vừa về”. Thần kinh căng thẳng cả một ngày tự nhiênchùng xuống, khóe miệng cong lên, cô nhẹ nhàng trả lời.

“Được rồi, khoảng hai mươi phút nữa anh về”.

“Đừng lái xe nhanh quá, cẩn thận anh nhé”, cô nói hếtsức tự nhiên, nói xong cúp máy đi vào phòng ngủ, muốn tắm nhưng cảm giác thậtmệt mỏi, cô cứ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.

Dường như chỉ chớp mắt đã có tiếng gõ cửa, giọng anhtừ phòng khách vọng vào: “Bảo Bảo?”.

“Em ở trong này”. Cô đáp nhỏ.

Có tiếng bước chân lại gần, anh đi vào phòng ngủ, “Saokhông bật đèn lên, Bảo Bảo”.

“Chí Đông”. Ngẩng đầu lên nhìn anh, Diệp Tề Mi đưa tayra.

Có chút không hiểu, nhưng Thành Chí Đông vẫn nắm lấytay cô rồi kéo cô vào lòng mình.

Vòng tay anh thật ấm áp, thật mạnh mẽ, vừa về đến nhà,mùi thơm cơ thể hòa lẫn mùi thuốc lá và mùi vị của thức ăn phảng phất, rất yêntâm.

“Anh ăn gì rồi? Hình như có mùi thuốc lá”. Cô vùi đầuvào ngực anh nói nhỏ.

“Đãi tiệc, quan chức trong thành phố này thật thíchhút thuốc, có mùi sao?”.

“Ừ, rất mùi”.

“Anh đi tắm đã”. Anh ngẩng đầu lên, quay người đi vàonhà tắm.

Eo bị ôm chặt, cô nhất định không buông.

Anh cười, đứng lại, trong bóng tối anh vòng tay ôm lấycô, kéo cô về phía mình đang đứng: “Anh hiểu rồi, Bảo Bảo, mình cùng tắm nhé”.

Cơ thể dễ dàng bị anh bế bổng lên, cô kêu khẽ, sau đókhông nhịn được bật cười. Anh đưa tay ra với lấy bao cao su, không thoát rađược, cô đã bị bế thẳng vào phòng tắm, bồn tắm rất lớn, nhưng anh bước vào thìkhông gian như bị thu hẹp lại, nước ấm xối lên vai lên mặt hai người, trongsuốt lóng lánh.

“Kẻ cướp!”. Cô đưa tay ra đẩy, nhưng cơ thể bị anh kéoxuống, dưới nước khó giữ thăng bằng nên cô cứ thế trượt ngã, nửa người vắt lênthành bồn tắm thò ra ngoài.

Ngực bị hai tay của anh ôm chặt, sau lưng ấm nóng, nơimềm mại nhất cảm nhận được sự cứng rắn của anh, chẳng còn khí thế gì nữa, côkhông ngừng rên rỉ xin tha: “Chí Đông, Chí Đông”.

Chẳng có tác dụng gì, những câu rên rỉ xin tha cứ nhỏdần, nước trong bồn tắm bắt đầu dềnh ra, trào xuống nền gạch, anh mạnh mẽ, mộttay ôm ngực cô một tay ôm lấy eo, cẩn thận lấy thành bồn tắm vững chắc làm điểmtựa, trong lúc thở gấp, giọng anh vang lên dịu dàng: “Bảo Bảo, Bảo Bảo”.

Rất sung sướng, nhưng sao mắt cô lại ướt nhòe, vốntoàn thân đã ướt sũng, lại quay lưng lại với anh nên Thành Chí Đông hoàn toànkhông nhận thấy.

Dòng nước ấm nóng vẫn không dừng chảy xuống từ vòi hoasen, Diệp Tề Mi quay người lại ôm chặt lấy anh, giọng cô mơ hồ.

Không nghe rõ, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Em nói gìthế?”.

Cô nhìn lại anh, mắt sáng long lanh, giọng vẫn rấtnhẹ, nhưng lần này từng chữ từng từ rất rõ ràng: “Chí Đông, em yêu anh”.

“Anh cũng yêu em, rất yêu em”. Anh cười, phủ mìnhxuống hôn lên môi cô, môi răng quấn lấy nhau, như muốn ướm cả tim mình cho cô.

Cô nhắm mắt thả lỏng cơ thể tận hưởng khoái lạc, nhưngtrước mắt cứ thấp thoáng những hình ảnh chạy qua, toàn là những người nhữngviệc hỗn loạn chẳng liên quan đến mình, vết hằn đỏ trên cổ tay hiện ra khi tayáo được xắn lên, ánh mắt khẩn thiết của Liêm Vân, cô gái xõa tóc bước thấp bướccao chạy theo anh ta, ánh mắt tràn đầy hi vọng của Ân Như trong nhà hàng.

Cuối cùng sau khi đã bình tĩnh lại anh nằm xuống nước,ôm chặt cô trên người nhắm mắt mỉm cười.

Hơi thở trở lại bình thường, cô nghiêng đầu hỏi anh:“Anh cười gì thế?”.

Vòng hai tay ôm lấy người cô, Thành Chí Đông vẫn tiếptục cười.

“Này!”.

“Gặp được em thật tốt, anh chỉ muốn ở bên em”.

Im lặng, cô thả lỏng cơ thể, bất giác thở dài.

Thêm một người nữa trong cuộc sống, nhưng cũng vẫnsống như bình thường.

Công việc của Diệp Tề Mi bận rộn, Thành Chí Đông cònbận hơn, thời gian thực sự ở Thượng Hải không nhiều, nhưng hai người đều rấtthỏa mãn với tình trạng hiện giờ, cùng sung sướng tận hưởng kiểu quan hệ nhưthế này.

Sự nghiệp thuận lợi, tìm được một nửa của mình, lạikhông phải hoàn toàn thay đổi cuộc sống cá nhân, sau đó đến Diệp Tề Mi cũngthường xuyên nghĩ, nếu có thể cứ thế này mãi mãi thì còn gì bằng.

Những ngày vui vẻ qua rất nhanh, chẳng mấy chốc trờiđã sang thu, mặt trời tắt nắng càng ngày càng sớm, những cơn gió bắt đầu có hơilạnh.

Không khí trong phòng họp ở đại bản doanh của tập đoànLiêm Thị rất nóng, vừa đặt bút ký trên trang giấy in hợp đồng trắng tinh, haingười đàn ông buông bút rất dứt khoát, mạnh mẽ.

Nhân viên hai bên đều đã vất vả gần cả tháng trời giờai nấy đều tươi cười, cùng đứng dậy với qua bên kia bàn nhiệt tình bắt tay đốiphương.

Liêm Vân cũng đứng dậy đưa tay ra bắt tay Thành ChíĐông rất chặt, “Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”.

“Hợp tác vui vẻ”. Thành Chí Đông cũng sảng khoái đáplại.

Buổi tối theo thường lệ sẽ tổ chức tiệc chúc mừng, dựán lần này đàm phán hơn một tháng, là một trong những hợp đồng quan trọng trongnăm nay ở Trung Quốc, đương nhiên cũng do văn phòng ở Thượng Hải chịu tráchnhiệm, Thành Chí Đông không tham gia suốt quá trình, chỉ mấy ngày cuối cùng làbay về tham gia lễ ký kết để thể hiện sự trọng thị.

Không ngờ vừa gặp Liêm Vân đã có cảm giác như gặp lạicố nhân, mặc dù hoàn cảnh xuất thân của người đàn ông này khác xa anh một trờimột vực, nhưng tính cách quang minh lỗi lạc rất hiếm thấy trong giới thươngnhân, lời nói và hành động đều ăn ý với nhau, mới tiếp xúc vài lần đã cảm thấyrất thân thiết, trên sân golf cũng là kì phùng địch thủ, hai người nhanh chóngtrở nên cởi mở thân tình.

Trên bàn tiệc hết người này đến người khác tới chúcrượu, chúc qua chúc lại, cứ vậy mãi cũng nhàm, Liêm Vân vỗ vai anh: “Chí Đông,mình tới chỗ khác đi”.

Kết quả là hai người cùng nhau đến một quán bar nhỏkiểu Nhật, nằm ở góc một con đường khá yên tĩnh, bên ngoài treo một tấm rèm màuxanh.

Rượu Sake của Nhật được hâm nóng, mùi hương ngây ngất,cốc nhỏ và tròn, chỉ dùng mấy đầu ngón tay để cầm, tên rượu cũng rất hay, gọilà: Một giọt mất hồn.

“Anh hay tới đây không”. Các khách hàng người Nhậtthường mời anh tới những nơi riêng tư kiểu quán này, những món mà ông chủ quánmang ra đều có mùi vị rất khác biệt, mặc dù rất quen với những nơi như thế nàynhưng anh có cảm giác nơi này không giống với phong cách của Liêm Vân, ThànhChí Đông vừa dùng đũa gắp sashimi vừa hỏi.

“Không, đây là nơi tôi và bà xã đến vào buổi hẹn đầutiên”. Rất ít động đũa, Liêm Vân uống hết cốc này tới cốc khác.

“Bà xã?”. Lần đầu tiên thấy anh ấy nhắc tới vợ mình,Thành Chí Đông cười: “Nơi này được đấy, lần sau đưa cô ấy tới, tôi cũng mangtheo một người”.

“Anh kết hôn rồi sao?”. Liêm Vân hơi ngạc nhiên, cùnglà người trong giới doanh nhân, mặc dù trước kia không quen biết, nhưng cái tênThành Chí Đông nổi như cồn, Liêm Vân chưa từng nghe thấy ai nói anh ta đã cógia đình.

Nghe thấy hai từ kết hôn, anh thở dài: “Chưa, cô ấykhông đồng ý”.

Liêm Vân vô cùng kinh ngạc, sau đó anh vội lấy bìnhrượu rót đầy cốc, kết luận một câu rất cảm xúc: “Đừng nghĩ nữa, đàn bà trên thếgiới này, chẳng có ai khiến chúng ta được yên ổn cả”.

Bà chủ quán mặc bộ quần áo kimono mang một bình rượuđược hâm nóng lên, nghe thấy vậy lấy tay che miệng cười: “Anh Liêm lại than thởrồi, anh hãy khuyên anh ấy, toàn tới uống rượu một mình, thật chẳng vui gì cả”.

“Vợ anh đâu?”.

“Tối qua gọi điện thì thấy báo đang ở Mexico, giờ thìkhông biết, tôi nghĩ chắc đang ở một nơi nào đó ở Bắc Mỹ”.

Trả lời như vậy… chẳng trách cứ phải than thở, giờ thìThành Chí Đông đã hiểu.

Thành Chí Đông không tiện hỏi nhiều, lấy tâm trạng anhta không được tốt, anh cũng không uống nữa, quả nhiên là Liêm Vân uống saykhướt.

“Để tôi đưa anh về, đừng uống nữa”.

“Không cần đâu, tôi gọi lái xe đến”. Mặc dù đã líu hếtcả lưỡi, nhưng nghe cách nói xem ra vẫn còn tỉnh táo.

Cũng được, anh nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mìnhlần sờ tìm điện thoại, sau đó im lặng…

Thưa ngài, thứ mà ngài đang cầm trong tay là bình rượucó biết không hả?

Lại nhớ tới cảnh rất lâu trước đó anh đã phải kéo anhchàng ma men Andy về nhà, anh cười đau khổ, đưa tay ra lấy giúp anh ta chiếcđiện thoại ở trên bàn, tay còn chưa chạm vào vỏ điện thoại thì nó đã đổ chuông,anh đập đập vào vai Liêm Vân: “Này, anh có điện thoại, có nghe không?”.

Vừa rồi vẫn còn đang nói chuyện thế mà giờ đã nằmnhoài ra bàn không buồn nhúc nhích.

Tin tưởng anh tới vậy sao? Thôi vì tình bạn giữa nhữngngười đàn ông, anh nhấc máy.

Đầu dây bên kia một giọng nữ vang lên rất nhỏ, đặc sệtkhẩu âm miền Nam, “Vân à?”.

“Xin lỗi, Liêm Vân say quá, tôi đang định đưa anh ấyvề nhà”.

“Say rượu?”. Giọng nói kia có vẻ lo lắng, “Ở đâu? Cósay lắm không? Hay là để tôi qua đấy đón anh ấy”.

“Cô đến đón? Cô là ai?”. Không hiểu chuyện gì. ThànhChí Đông vừa nói vừa nhíu mày.

“Tôi là vợ anh ấy”. Cô ta trả lời rất chắc chắn, khônghề do dự.

Vợ? Không phải đang ở nước nào đó ở Bắc Mỹ sao? Lẽ nàocô ta định đáp chuyên cơ tới đón?

Rèm cửa lại mở, có khách vào, càng về đêm, quán rượunhỏ này càng có nhiều khách đến. Thú vị hơn cả là những người đi theo hội rấtít, đa số là tới một mình, gọi một bàn sashimi, cùng với rượu Sake, cứ thế ngồitrầm ngâm uống.

Liêm Vân ngồi bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, cảmgiác mệt mỏi, anh quay lưng dựa vào quầy bar thở hắt ra.

Vô tình liếc mắt thấy nơi chiếc bàn nhỏ ở một gócquán, có bóng một cô gái đơn độc ngồi đấy, trước mặt là một đĩa cá hồi đỏ tươi,trên bàn ăn chỉ có một món đó, cá được thái mỏng tan, dưới ánh đèn miếng thịtđỏ tươi gắp trên đầu đũa trở nên trong suố, khi uống rượu cô ta cứ cầm cả chiếccốc nhỏ tròn đó mà ngửa cổ lên đổ vào họng, hai mắt nhắm hờ, uống xong rồi cònliếm một vòng quanh môi.

Bình thường anh ít khi chú ý tới những chuyện nhỏ màlại chẳng liên quan gì đến mình như vậy, nhưng hôm nay không khí thật quái dị,không thể kiềm chế ánh mắt của mình, bất giác anh đưa tay tìm điện thoại và bấmsố.

Không cần bấm từng số, ấn nút gọi nhanh, phải mấy hồichuông đổ mới có người nhấc máy, giọng Diệp Tề Mi thong thả: “A lô?”.

“Tề Mi”. Vừa nghe thấy tiếng cô anh lập tức có cảmgiác yên lòng, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, anh nói chậm rãi: “Em vẫn chưa ngủsao?”.

“Mấy giờ rồi? Em đang xem lại đơn khởi tố, còn anh?”.

“Tối nay anh về đấy được không?”.

“Được chứ”. Nếu anh là việc muộn, thỉnh thoảng cũng sẽvề căn hộ của mình, thành thói quen rồi, hiếm khi lại nghe thấy anh nói kiểunày, Diệp Tề Mi nhíu mày: “Anh đang ở đâu?”.

“Một quán bar, nói chuyện với một ngườu bạn, nhưng anhta say rồi”.

“Quán bar? Anh uống rượu à?”.

“Một chút thôi, anh đang đợi bà xã anh ta tới đưa anhta về rồi qua chỗ em”.

Không nhìn thấy cô, nhưng anh cũng cảm nhận được là côđang nhíu mày ở đầu dây bên kia: “Uống rượu thì không nên lái xe, em tới đónanh, cho em biết địa chỉ”.

Cách nói này… chưa bao giờ có người nào nói với ThànhChí Đông như thế, cảm giác lạ lẫm, Thành Chí Đông hơi sững lại một chút.

Sau đó phản ứng của anh là bật cười lớn, hành động củaanh lúc này thật không phù hợp với không khí trong quán, đến bà chủ quán cũngnhìn anh với ánh mắt kì lạ, không biết nên giải thích thế nào, sau khi địnhthần lại anh lấy tay che miệng, nghiêng đầu sang một bên giả vờ ho.

Quán bar này cách nhà cũng không xa, vòng qua vài conphố là đến, Diệp Tề Mi gọi taxi, anh can ngăn qua điện thoại: “Em đừng đến, anhchỉ uống một chút thôi, hơn nữa muộn thế này rồi, để em đi một mình anh khôngyên tâm, quá nguy hiểm”.

Xì, cô định nói mình từng tới những nơi hẻo lánh nhấtđể thu thập chứng cứ, xung quanh vắng vẻ không hề thấy bóng dáng nhà dân, ngồitrên kiểu xe bánh mì đi được nửa đường còn bị một toán cướp chặn xe đòi tiềnmãi lộ, như thế mới gọi là nguy hiểm.

Muốn nói vậy nhưng đã quen nói ngắn gọn trong điệnthoại, cuối cùng cô chỉ trả lời một câu: “Em có dùi cui điện”.

Oa, anh phục rồi.

Diệp Tề Mi xuống xe nhìn thấy rèm cửa màu xanh, ba chữCư Tửu Ốc bị chia làm đôi, ánh đèn vàng mờ mờ hắt xuống, cảm giác ấm áp giữatiết trời thu.

Chiếc Q7 quen thuộc đỗ bên đường, thực ra hôm qua anhcó về nhà, sáng nay còn ôm chặt lấy eo cô lười biếng không chịu dậy, nhưng giờnghĩ tới cảnh sắp được gặp anh cô vẫn cảm thấy rất vui, còn chưa bước vào bêntrong miệng đã nở nụ cười.

Rèm cửa lại lay động, có người bước vào, gió lạnh cũngtheo đó ùa vào theo, Diệp Tề Mi mặc chiếc áo len rộng thùng thình cổ chữ V, cổáo được đan bằng những sợi len xanh xanh hồng hồng rất đơn giản, bên trong làchiếc áo thun cao cổ màu đen, mái tóc đen dài buông mềm mại, cô nhanh nhẹn bướcvào, nhìn thấy anh liền cười, nghiêng đầu nói: “Hey”.

Thành Chí Đông đã đứng dậy, ánh đèn trong phòng ấm ápdịu nhẹ, nhưng anh có cảm giác như đó là ánh mặt trời. Anh tiến tới phía trướcnắm lấy tay cô, còn chưa kịp nói gì thì cô đã chỉ ra sau lưng anh nói: “Bạn anhphải không? Uống say tới mức này sao?”.

Thật làm anh mất mặt quá, Thành Chí Đông giải thích:“Đấy là tổng giám đốc của tập đoàn Liêm Thị, anh đang đợi vợ anh ta tới”.

“Liêm Thị?”. Diệp Tề Mi nhíu mày, bước lên phía trướcvài bước, mặc dù Liêm Vân nằm sấp xuống bàn nhưng vẫn nhìn thấy nửa khuôn mặt,vừa rồi nhìn từ xa lại hơi tối nên không rõ, giờ đã đến gần hơn, cô lập tứcnhận ra, quả nhiên đấy chính là người đàn ông mà cô đã có duyên gặp mặt mộtlần, không, nói chính xác hơn là hai lần.

Rèm cửa lại một lần nữa được vén lên, lần này khách làmột cô gái đi một mình, bước chân khá rụt rè nhưng dường như mục đích rất rõràng, nhìn quanh quẩn một lượt, lập tức đi về hướng họ đang đứng, không kịp cảchào hỏi, đã lách qua hai người bọn họ tới bên cạnh Liêm Vân, hai bàn tay nhẹnhàng đặt lên vai anh ta, giọng dịu dàng: “Vân? Anh không sao đấy chứ?”.

“Chị Liêm, cuối cùng chị cũng đến rồi”. Thành Chí Đôngthở phào.

“Cô ta không phải chị Liêm”. Diệp Tề Mi lạnh lùng đưamắt nhìn, giọng cũng lạnh tanh, đôi môi mỏng xinh đẹp nhả từng chữ rõ ràng.

Không khí gượng gạo, Thành Chí Đông đứng ở giữa đầu ócmù mịt chẳng hiểu gì, nhưng thấy tình hình có vẻ không ổn, phản ứng đầu tiêncủa anh là lay gọi Liêm Vân.

Đàn ông có thứ tình anh em mà phụ nữ không thể hiểuđược, trong tình hình này tình anh em đó được phát huy tới mức tối đa.

Bị lay mạnh, đang say khướt nhưng Liêm Vân vẫn ngẩngđầu lên, ánh mắt lờ đờ, giọng nói khản đặc: “Tiểu Vương, đến nhà rồi sao?”.

Còn đến nhà nữa? Anh chết chắc rồi. Thật muốn túm tóchất cho anh ta một cốc nước lạnh, Thành Chí Đông dùng sức, kéo anh ta đứng dậy:“Liêm Vân, đây vẫn là quán bar, anh nên về nhà đi”.

Ánh mắt chạm đúng vào người phụ nữ đứng trước mặt dầndần đã nắm được tiêu cự, Liêm Vân bắt đầu nhíu mày.

Người phụ nữ từ lúc nghe Diệp Tề Mi nói xong thái độcó phần lúng túng, lúc này càng có cảm giác chân tay luống cuống: “Vân, em đếnđưa anh về nhà”.

“Sao cô lại đến đây?”.

Vơ vội cốc nước lạnh nhét vào tay anh ta, Thành ChíĐông giải thích ngắn gọn: “Cô ấy nói trong điện thoại là vợ cậu, tôi đã cho côấy biết địa chỉ”.

Dốc cốc nước lạnh vào họng, Liêm Vân vẫn còn cảm giáclâng lâng nhưng đã có thể ngồi thẳng người dậy.

Diệp Tề Mi vẫn đứng bên cạnh, lúc này chuyển ánh mắtsang phía Liêm Vân, lạnh lùng theo dõi phản ứng của anh ta.

Thấy lạnh sống lưng, Thành Chí Đông túm lấy anh ta nóiđỡ: “Có phải tôi đã nhầm không, vừa rồi anh còn bảo bà xã đang ở Bắc Mỹ, nếuđúng là tôi lầm, vậy để tôi đưa anh về”.

Vừa nói vừa lén nháy mắt với Liêm Vân, người anh em,mau nói là tôi nhầm đi, nếu không sẽ lớn chuyện đó.

Thật đáng tiếc là Liêm Vân say đến mờ cả mắt, toàn bộsự chú ý đều tập trung vào người phụ nữ đứng trước mặt, làm sao lĩnh hội đượcsự lo lắng của anh.

“Vân…”.

“Về rồi nói”, cố gắng đứng lên, anh ta vịn tay vàoquầy bar.

Không muốn chứng kiến sự việc xảy ra tiếp theo, DiệpTề Mi đi ra ngoài trước, trong lòng buồn bã, cô hít một hơi thật sâu không khílạnh trong đêm mùa thu.

Thành Chí Đông đuổi theo, không đợi anh nói, Diệp TềMi đưa tay ra: “Chìa khóa”.

Lên xe cô ngồi vào ghế lái, tiếng máy xe rung rung,rất nhanh sau đó bị chìm trong tiếng nhạc.

Trên đường xe cộ nườm nượp, tay cô nắm chặt vô lăng,mắt nhìn về phía trước, không có biểu hiện gì khác biệt, khi rẽ vào khúc ngoặtcô mới liếc mắt vào gương chiếu hậu, ánh đèn neon bên đường sáng rực, nhưng thứánh sáng đó hầu như không phản chiếu vào đôi mắt đen láy của cô.

Cho dù không hiểu tình hình đến mức nào thì anh cũngbiết lần này lớn chuyện rồi, vốn nhìn thấy cô anh đang rất vui sướng, có rấtnhiều điều muốn nói, nhưng lúc này sau nhiều lần định mở miệng anh đều đànhphải nuốt ngược vào trong.

Suốt chặng đường hai người đều im lặng, đến nơi cuốicùng anh lại là người không thể chịu được, vừa nhảy xuống xe liền kéo tay cô:“Tề Mi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”.

Đã khá muộn, bên dưới tòa nhà không còn có người đilại nữa, anh nắm chặt tay cô giọng khẩn thiết, Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên nhìn vẻmặt anh, ánh mắt anh cuối cùng cũng dịu đi một chút, cô cúi xuống thở dài: “ChíĐông, em nghĩ em đã làm sai một việc”.

“Làm sai?”.

Không nói thêm gì nữa, cô quay người đi lên nhà.

Rất ít khi thấy tinh thần cô sa sút đến thế, Thành ChíĐông nhíu mày, lúc anh nằm trên giường cô vẫn đang tắm, suy nghĩ một lúc thấycó gì đó không ổn, anh ngồi dậy đi ra đẩy cửa vào phòng tắm.

Cửa không khóa, nhưng cũng không nghĩ đột nhiên anhlại vào, cơ thể cường tráng đó khiến cô có cảm giác đầy áp lưc, cô vội dìm mìnhdưới nước.

Vừa tức giận lại vừa buồn cười, anh đi thẳng tới ngồixuống bên cạnh bồn tắm, đưa tay ra bẹo má cô: “Yên tâm, anh không phải là cầmthú”.

Nước đã bắt đầu lạnh, nhưng bàn tay anh khá ấm áp, cảmgiác yên tâm, cô không kìm được dùng bàn tay ướt rượt của mình nắm lấy tay anh,cọ cọ má mình vào đó, “Kẻ cướp, em nghĩ em đã làm sai một việc”.

Thật sự chưa bao giờ thấy cô trong bộ dáng như thếnày, tự dưng anh thấy xót xa, anh cúi xuống hôn cô, “Mau dậy đi, có việc gì rangoài rồi nói, nước lạnh hết cả rồi”.

Lần này cô rất nghe lời, khoác chiếc áo choàng tắm màutrắng vào, tóc vẫn ướt rượt chảy ròng ròng, đai lưng thắt rất chặt, cổ áo lậtra sau và mở rộng, để lộ cả xương quai xanh, anh cố gắng quay đầu đi chỗ khác.

Đã nói không phải là cầm thú mà, ít nhất là lúc này.

Anh lại giúp cô sấy tóc, mái tóc đen dài mượt, sợi nhỏvà mảnh, cầm trong tay có cảm giác rất mềm mại, cuối cùng sau khi đã nằm xuốnggiường anh ôm cô vào lòng, “Nói đi, chuyện gì nào?”.

Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đúng là một mớ hỗn loạn,không thể chịu đựng một mình, Diệp Tề Mi nói nhỏ: “Em quen vợ của Liêm Vân,không phải cô ta”.

“Hoặc là em nhầm”. Anh nói với thái độ lạc quan.

“Không, vợ anh ta tên là Ân Như, là bạn của em, em còngiữ cả bản photo giấy đăng ký kết hôn của họ, vẫn để ở văn phòng, làm sao cóthể nhầm được?”.

Nói tới công việc chuyên môn cô lập tức trở lên nhanhnhẹn, ngẩng đầu nhìn anh, mày nhíu lại.

Thái độ này, haizz, anh thở dài: “Thôi được, vậy emmuốn thế nào?”.

“Chuyện nhà người ta, em không có quyền can thiệp, màcũng không nên”.

Bày tỏ sự tán đồng suy nghĩ của cô, Thành Chí Đông gậtđầu.

“Người đáng ghét nhất chính là người khoét sâu vào vếtthương lòng của người khác, vợ chồng họ trở mặt em là tội nhân, còn họ quay lạivới nhau thì tội em càng nặng”.

Suy nghĩ rất rõ ràng, không hổ danh là bảo bối củaanh.

“Vậy thì em đừng nghĩ nữa, ngủ đi”.

“Ba tháng trước vô tình em nhìn thấy Liêm Vân và côgái kia ở bên nhau, lúc đó Ân Như đang có ý định ủy thác cho em làm thủ tục lihôn”.

Cô vẫn tiếp tục nói trong bóng tối, như đang tự nóivới chính mình.

“Li hôn chưa?”. Bắt đầu chìm vào giấc ngủ, anh hỏi lạigiọng rất nhỏ.

“Chưa, sau đó cô ấy thay đổi suy nghĩ, em cũng khôngnói gì với cô ấy những gì mình từng nhìn thấy”.

Ngáp dài, thật sự anh không quan tâm lắm tới chuyệncủa đôi vợ chồng nhà kia, theo những gì anh nghe thấy nhìn thấy từ tình hìnhtrong nước, có không ít người như Liêm Vân, nhưng điều khiến anh thấy lạ là anhchàng đó nhìn thì là người rất có năng lực, sao đến những chuyện “lặt vặt” nhưvậy mà cũng không giải quyết cho ổn thỏa.

Cô tì tay vào ngực anh lùi lại phía sau một chút,trườn ra khỏi vòng tay anh, hít một hơi thật sâu, “Nhưng hôm qua em nhận đượcđiện thoại của Ân Như, cô ấy đang vội vàng quay về nước, muốn báo cho chồngmình một tin vui bất ngờ”.

“Tin vui gì?”. Anh lại mở mắt ra, kéo cô trở lại lòngmình.

Đưa tay ra chống lại lực kéo của anh, Diệp Tề Mi nóitừng chữ rõ ràng, “Cô ấy đã có thai, chính là tin vui ấy”.

Sáng hôm sau Diệp Tề Mi dậy rất sớm, Thành Chí Đôngvẫn còn đang ngủ say, trong phòng ánh sáng mờ mờ, cô ngồi bên cạnh anh, ngắmnhìn khuôn mặt anh hồi lâu.

Người đàn ông này lúc ngủ hoàn toàn thả lỏng, một tayđặt dưới gối, trên giường có hai chiếc gối một cao một thấp, anh luôn thíchchiếc cao, hoàn toàn ngược lại với thói quen của cô, một bên má lún dưới mặtgối mềm, chỉ để lộ ra chiếc mũi và một bên lông mày thẳng tắp.

Không phải yêu lần đầu nên cô rất hiểu cảm giác này.

Ai mà chẳng muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này, bình yênbên nhau, năm tháng cứ thế lặng lẽ trôi đi.

Đáng tiếc mười đôi thì có tới tám, chín đôi về sau thờơ lạnh nhạt với nhau, thậm chí trở mặt thành kẻ thù, hoặc sau khi cùng nhautrải qua tất cả, sống với nhau tới đầu bạc răng long lại bắt đầu quay lại thờithanh xuân, yêu thương nương tựa vào nhau, nhưng cô e rằng những trường hợp nhưthế là bởi vì họ không có sự lựa chọn khác trong cuộc sống nữa, càng nghĩ càngthấy vô vị.

Ba mẹ cô đã sống cả đời như thế, ba là kĩ sư cầuđường, lúc còn nhỏ một năm chẳng được gặp ba mấy lần, mẹ cô một mình vất vảmười mấy năm trời, cũng rất ít khi buông lời oán thán, giờ bao nhiêu người cóthể nhẫn nhịn như thế?

Hoặc không phải họ không thể nhẫn nhịn, chỉ có điềuthế giới này trở nên quá phong phú, quá nhiều sự cám dỗ mà thôi.

Không muốn dậy, ngồi một lúc cô lại nằm xuống, nhẹnhàng nhấc cao cánh tay anh lên, co người lại, cuộn tròn trong lòng anh.

Mở hồ tỉnh giấc, Thành Chí Đông siết chặt vòng tay,giọng ngái ngủ: “Lạnh không em?”.

Vùi mặt vào ngực anh lắc đầu, mọi người ai cũng coi côlà một Nữ hoàng mình đồng da sắt, một Nữ hoàng theo chủ nghĩa độc thân, chưabao giờ cô nghĩ tới việc mình sẽ dựa dẫm vào một người đàn ông, hoặc chờ đợi aiđó tới thay đổi cuộc sống của mình. Nhưng sáng sớm mùa thu có thể áp sát cơ thểmình vào một cơ thể ấm áp khác, thứ cảm giác hạnh phúc này chỉ nhận được khi cóhai người, đến cả một Nữ hoàng thật sự cũng không tự mình tạo ra được.

Chính vì điều này, cô rất cảm ơn Thành Chí Đông, nhưngcũng chính vì điều này, mà cô cảm thấy sợ hãi khi nghĩ về tương lai.

Ân Như nói cô ấy vì yêu nên mới kết hôn, cô tin, nhưngkết quả thì sao? Khi yêu phụ nữ yêu hận rõ ràng, nếu đã yêu ai thì trong mắtcoi nhẹ mọi thứ khác, rất ít khi suy nghĩ bi quan về cuộc sống. Nhưng đàn ôngthì ngược lại, một lúc có thể đón nhận nhiều tình yêu, không cần phải suy xétxem vì sao, có lẽ bởi vì họ vốn là hai loài động vật khác nhau.

Vì giống nhau nên đồng cảm, môi hở răng lạnh, sáng sớmmùa thu hôm ấy, Diệp Tề Mi nằm gọn trong lòng Thành Chí Đông mềm yếu tự thừanhận, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kiên cường trước mọi người, chẳng qua cũngchỉ để che giấu sự hèn nhát và sợ hãi của mình, so với những người phụ nữ khác,giờ cô đã nhận thức rất rõ ràng rằng, mình chính là kẻ yếu đuối nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.