“Long công tử đã trở lại, vị này chính là?”
Nghe được một tiếng nói kiều nhu êm tai, Hàn Linh ngẩng đầu, nữ tử trước mắt đạm quét nga mi, phù thúy lưu đan, mịn nhẵn như chi, phấn quang như nị, chân chính là một tuyệt sắc giai nhân.
Không nghĩ ra bên trong thanh lâu lại có mỹ nhân thanh nhã thoát tục như thế, trong lòng nàng càng thêm nghẹn muốn chết, nghiến răng nghiến lợi mà trừng về phía Long Chi Dực, nghẹn thanh nói: “Long Chi Dực, diễm phúc của ngươi không cạn nha.”
Long Chi Dực ẩn nhẫn ý cười, không ném nàng, thuận miệng giới thiệu một câu: “Vũ Dung cô nương, hoa khôi Cẩm Lâu.” Hắn cất bước đi về phía vốn là chỗ ngồi thuộc về hắn.
Vũ Dung uyển chuyển nhẹ nhàng mà khom người cười nhạt, biểu đạt thiện ý. Hàn Linh lúng túng mà quét nàng liếc mắt một cái, trong lòng cực kỳ không thoải mái, nặng nề mà hướng bên người Long Chi Dực ngồi xuống, ác thanh ác khí nói: “Ngươi được a, còn có một hoa khôi bằng hữu.”
Vũ Dung cảm giác được địch ý của đối phương, càng nhìn càng cảm thấy cử chỉ của đối phương có chút quái dị, trở về chỗ ngồi, cười nhạt không nói.
Mà lúc này, ở buồng trong cách một đạo phía sau bức rèm che, đột nhiên có người cất tiếng dò hỏi: “Không biết công tử xưng hô như thế nào?”
Giọng nói mơ hồ, mềm nhẹ mà thuần triệt, như nước suối róc rách, phản ứng đầu tiên của Hàn Linh chính là bên trong còn ẩn dấu một nữ nhân. Nàng trong ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-tuyen-phu/1991414/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.