“Long Chi Dực!” Nàng cầm lòng không được mà lớn tiếng hướng về phía hắn kêu to. 
Long Chi Dực nghe được tiếng kêu, mày nhảy dựng, hoài nghi chính mình có phải sinh ra ảo giác hay không. Hắn sao có thể ở quân doanh nhìn thấy nàng đâu? Nhất định là ảo giác của hắn. Trong lòng nghĩ, mệnh lệnh trên tay chậm nửa nhịp, lập tức đưa tới Long Khiếu Thiên ở phía sau quát lớn. 
“Luyện binh giống như đánh giặc, không chấp nhận được một chút phân tâm. Người tới, đem người không liên quan mời ra quân doanh.” 
Long Chi Dực nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn lại, cát bay cuồn cuộn rơi xuống, hiện ra khuôn mặt vui vẻ của nàng. Trong lòng hắn hơi vui, thì ra không phải ảo giác của hắn, thật là nàng tới. 
“Phụ thân, bọn họ là bằng hữu của hài nhi, hài nhi đi một chút sẽ trở lại.” 
Dưới chân mới bước ra một bước, Long Khiếu Thiên lập tức quát bảo hắn dừng lại: “Thân là tướng lĩnh, bất cứ lúc nào đều không thể vứt bỏ tướng sĩ của mình mặc kệ không hỏi. Nếu là lâm trận đối địch, ngươi cũng sẽ bởi vì chính mình việc tư, mà vứt bỏ đại quân mà không màng hay không?” 
Long Chi Dực bước chân cực vội, rất là hổ thẹn, cúi đầu nhận sai nói: “Phụ thân, hài nhi biết sai rồi.” 
Bên kia Long Chi Vũ đã đưa hai người tới gần đài chỉ huy, Long Khiếu Thiên sắc mặt không tốt liếc nhìn hai người Hàn Linh, lạnh giọng quát lớn nói: “Vũ Nhi, ai cho phép con tự tiện mang người ngoài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-tuyen-phu/1991387/quyen-5-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.