Đường Ca Nam vô cùngngạc nhiên, giống với tay phóng viên tưởng thính giác của mình có vấn đề, anhnghĩ mình vẫn chưa tỉnh rượu nên thị giác có vấn đề.
Sau khi đọc bài báo kỹ càng, anh xé tung hai tấm đệmtrên ghế mà không thấy điện thoại đâu, cuối cùng đành phải dùng chiếc điệnthoại bàn đặt cạnh sofa để gọi.
Vừa có người nhấc máy, anh liền lạnh lùng nói: “Tôikhông dám tin bà đã nói như vậy?”
“Cậu hai, xin cậu nghe tôi giải thích…” Lục quản giacũng đã đọc bài báo, giọng nói đầy vẻ hoảng sợ, thông qua giọng nói có thểtượng tượng được sắc mặt của bà ta nhợt nhạt như thế nào.
“Đi mà giải thích với phóng viên ấy”.
Đường Ca Nam ngắtlời bà ta, anh không kìm được gào lên: “Sao bà có thể nói như thế? Ai cho bàcái quyền ấy? Bà tưởng rằng bà là ai? Sao bà có thể nói với cô ấy như vậy được?Tôi biết bà không thích cô ấy, nhưng tôi không ngờ bà lại vô lễ… vô lễ đến nhưvậy”.
“Cậu hai…”
“Im mồm, tôi nói cho bà biết, tôi và cô ấy đính hônkhông phải là chuyện trẻ con như bà nghĩ, không phải là yêu chơi bời, gặp ngườinào tốt hơn thì thay. Tôi đính hôn với cô ấy là vì tôi yêu cô ấy. Cô ấy chínhlà bà chủ của nhà họ Đường, nghe rõ chưa?”
“Vâng, tôi hiểu rồi”.
“Tốt nhất là bà nên nhận được sự tha thứ của cô ấy”.
“Vâng, cậu hai”.
Đường Ca Nam không muốn nói nhiều, vứt điện thoại đi,vẫn còn cảm thấy vô cùng tức giận.
Một giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-tin-don/1904085/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.