Phượng Sơ ở bên này cũng diễn xong phần mình, đang định nhàn nhã thu quân thì phóng viên phía trước đã chụp ảnh ghi hình lấy tin đủ kiểu xong đang rời đi bỗng nhiên nhốn nháo cả lên, ầm ầm ĩ ĩ khiến cô hơi tò mò. Thôi Tinh Hà lên trước thám thính, lúc sau mới lùi lại nhỏ giọng nói bên tai cô.
- Là Phó Diên Hựu. Chắc là đến đây chơi một chút, quán bar này dù sao khá có tiếng trong giới thượng lưu và giới nghệ sĩ. Lại đen đủi gặp trúng phóng viên…
Phượng Sơ chưa kịp trả lời, lúc này bảo an của quán đã phản ứng kịp chạy tới xua đuổi đám phóng viên này rời đi. Bình thường lén lén lút lút một hai người chạy tới săn tin thì thôi đi, bọn họ bắt được cũng chỉ đánh cho một trận bắt xoá hết dữ liệu ảnh mà thôi.
Không nghĩ tới lần này phóng viên cải trang tiến vào kiểu gì lại trót lọt cả đám, khẳng định có người phía sau tiếp tay, nhưng mà lại làm liên luỵ đến bát cơm của những người bảo an bọn họ, làm gì còn nhẹ tay nhẹ chân cho được, đều dùng lực lôi đám phóng viên ra đại sảnh, tước hết máy ảnh, bút ghi âm.
Khốn nỗi bây giờ đã là thời đại nào rồi, ảnh chụp có kết nối internet đã sớm lưu lại vào bộ nhớ máy tính được kết nối hoặc tài khoản lưu trữ dữ liệu online từ lâu rồi. Bọn họ thu máy máy thu bút, cũng chỉ là làm theo lệ mà thôi, lát sau vẫn phải trả lại.
Đợi sau khi phóng viên đã rời khỏi, Phó Diên Hựu cũng đi về phía bên này, Liên Vô Trần tiến tới tay bắt mặt mừng với đạo diễn và vài nhân vật tên tuổi trong đoàn làm phim của bọn họ một phen, tranh thủ tìm hiểu tin tức. Phó Diên Hựu thì chỉ lễ phép chào hỏi, tầm mắt đảo qua cả đoàn người một vòng, thấy Phượng Sơ có ở trong cũng đang thong dong nhìn lại anh, quần áo chỉnh tề, lông tóc vô thương, trong lòng thở ra nhẹ nhõm.
Anh cứ ngỡ… cũng may, cũng may cô không làm sao cả.
Từ lúc bị Lâm Linh Na bỏ thuốc, bề ngoài Phượng Sơ tỏ ra trấn định xong tâm thần vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, nếu cô chưa về được đến nhà mình, nơi đối với cô là an toàn nhất hiện nay, cô sẽ vẫn chưa thể thả lỏng nổi, linh thức vẫn trong trạng thái dò xét tràn ra xung quanh bán kính mười mét quanh thân.
Cũng vì vậy mà ánh mắt lo lắng của Phó Diên Hựu nhìn cô, Phượng Sơ cảm nhận được rõ ràng. Làm sao vậy, anh ta nhận được tin tức gì hay sao? Lo lắng cho cô nên đến tận đây?
Mọi người cũng không ở lại lâu, đoàn làm phim có diễn viên gây ra scandal như vậy, nhóm người đạo diễn và nhà sản xuất lúc này còn phải đau đầu nghiên cứu phương án xử lý.
Phó Diên Hựu và Phượng Sơ có quen biết, điều này thì cả giới giải trí đều đã biết, vậy nên anh cũng chẳng ngại ngần gì đến bên cạnh cô, hỏi thăm cô một chút.
- Em không sao chứ?
- Không sao. Sao anh lại tới đây?
- À… dạo này hơi căng thẳng, cùng Vô Trần đến uống mấy ly.
- Ừ, vậy cả hai tiếp tục đi. Tôi về trước nhé.
- Tôi đưa em về…
- Không cần đâu, có chị Tinh Hà đây rồi.
- Vậy được. Em đi trước đi.
Phượng Sơ không muốn nhiều lời trước đám đông, gật đầu đồng ý, qua chỗ đạo diễn chào tạm biệt rồi trở về nhà.
………
- Này, này, là boss thì cũng phải nói lý chứ. Vội vội vàng vàng kéo người ta đến đây cứu nguy, giờ không cứu được thì cũng phải cho người ta uống ly rượu rồi hẵng về chứ.
- Tìm cách liên lạc với A Lục cho tôi.
- Đại ca của tôi ơi. Người ta đã gọi không dưới năm mươi lần rồi. Bởi vì nhiệm vụ cậu giao cho A Lục có hệ số nguy hiểm cực thấp nên cũng không gắn thiết bị định vị cho cậu ta. Giờ điện thoại tắt máy, tôi đi đâu tìm người chứ.
Đúng lúc này điện thoại riêng của Phó Diên Hựu rung lên từng hồi. Liên Vô Trần mừng như bắt được vàng, ném vội máy cho Phó Diên Hựu.
- Mau nghe đi. Biết đâu lại là cậu ta gọi về không chừng. Cái tên ngốc này làm gì mà tắt máy không biết, hại tôi bị cậu hành khổ quá.
Phó Diên Hựu lúc này nào còn có bộ dáng ôn văn nhĩ nhã, dịu dàng phong độ như ở trước mặt Phượng Sơ, lạnh lùng cho Liên Vô Trần một cái liếc mắt xem thường, nhận lấy điện thoại bắt máy.
- Alo.
- Điện thoại cậu bị sao vậy.
- Cô ấy đá hỏng?
- Nói rõ ràng mọi chuyện xem.
- … thật là cô ta?
- Không được, cô ấy đã vừa ý sai bảo cậu như vậy, cậu cứ tiếp tục theo bên cạnh cô ấy đi.
- Làm sao? Muốn đi Miến Điện đào mỏ phải không?
- Ngoan ngoãn làm trợ thủ cho cô ấy. Nếu cô ấy có yêu cầu gì thì liên hệ với Vô Trần. Bất chấp tất cả, đều phải hoàn thành.
- Nếu cô ấy hỏi? Vậy thì cứ nói thật cho cô ấy.
- Ừ. Lời cô ấy nói là trên hết. Được, cho cậu nghỉ một ngày. Sau đó quay trở lại bên cạnh cô ấy.
Phó Diên Hựu cúp điện thoại. Nhưng so với trước khi nghe cuộc điện thoại này, cảm xúc đúng là cách nhau một trời một vực.
Anh ngồi trên ghế, ngón tay khẽ nhịp nhịp trên tay vịn sô pha, phải tầm một phút mới ngẩng lên nhìn chăm chú vào Liên Vô Trần khiến người kia phải nổi cả da gà.
Đây mới là Phó Diên Hựu, boss thần bí của bọn họ. Đang mải mê suy nghĩ, Liên Vô Trần giật bắn khi Phó Diên Hựu mở miệng.
- Gần đây Trương Linh Linh có một bộ phim điện ảnh sắp công chiếu?
Liên Vô Trần theo không kịp mạch não của Phó Diên Hựu, hơi đơ ra. Nhưng dù sao cũng là kim bài đại diện số một của giải trí Thần Hi, rất nhanh đã tỉnh táo lại, ra soát thông tin trong đầu một lượt, lập tức có đáp án.
- Là vào tháng sau.
- Tìm người làm lùi lịch chiếu lại.
- Hả? Làm sao? Cô ta đắc tội cậu?
Làm sao bỗng dưng lại có hứng thú gây phiền toái cho cô ta? Chiêu thức ngầm làm giảm sức ảnh hưởng, hạ thấp độ phủ sóng của diễn viên như vậy trong giới cũng không thiếu…
- Dặn dò vài người, từ từ dìm Trương Linh Linh xuống đi.
- Không phải đâu? Mới lợi dụng cậu cọ chút độ nổi tiếng thôi mà. Cần gì phải tàn nhẫn như vậy. Trước đây những việc này cậu đâu có để ý.
- Là do cô ta tìm người hại Phượng Sơ trước.
- Liên quan gì tới Phượng Sơ nữa? Không thể nào chứ? Cậu xử lý Trương Linh Linh vì muốn lấy lòng Phượng Sơ? Như thế cũng quá…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]