Lâm Linh Na vốn đang đứng ở cửa chờ người đến ra ám hiệu, sau đó sẽ quay lại sảnh quán bar giả vờ giả vịt không thấy Phượng Sơ đâu, tiếp đó hô hào mọi người cùng tìm kiếm một phen.
Làm náo loạn càng ầm ĩ càng tốt. Sau đó vô tình chỉ dẫn mọi người tìm đến căn phòng cuối hành lang, cùng lúc đó phóng viên ập tới, tin tức trang nhất tràn khắp các mặt báo ngày hôm sau là gì cô ta cũng đã có thể tưởng tưởng ra rồi.
Thế nên khi A Lục đi tới, Lâm Linh Na còn tưởng là người mình, không đề phòng chút nào bị A Lục chặt cho một nhát vào gáy, cứ thế bị vác đi thế chỗ cho Phượng Sơ.
Lâm Linh Na cảm giác toàn thân đau khắp mình mẩy, đầu óc cô mông lung, tỉnh lại bởi nhưng tiếng la hét ồn ào the thé cao chót vót.
Lâm Linh Na mở mắt, trước mắt mờ mịt nhoà nhoà, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn ra bóng lưng là người đại diện của cô, chị ta đang làm cái quái gì vậy? Gào thét ầm ĩ, có còn để cho người khác ngủ nữa hay không hả?
Sau hôm nay, nhờ vào tài nguyên lấy được từ Trương Linh Linh, cô có thể một bước lên trời. Hừ, nếu sau này còn không biết điều suốt ngày chít chít meo meo cấm cản cô đủ mọi thứ, cô liền theo công ty yêu cầu đổi người.
Tâm hồn Lâm Linh Na càng suy nghĩ càng bay cao bay xa, cho đến khi giọng Lý Lan trở nên cao vút, ánh đèn flash chói mắt nháy lên liên tục, cô mới giật mình tỉnh táo lại.
Thế nhưng tỉnh lại xong cô chỉ hận mình không thể ngất đi ngay lập tức. Bởi cô nhìn thấy một cánh tay to dài ngăm đen phủ đầy những hình xăm băm trợn đang vươn bàn tay thô to ôm trọn lấy bầu ngực cô, nhìn quanh một vòng, không chỉ có một cánh tay như vậy, còn có người, không chỉ một người. Cảnh tượng này đập vào mắt, khiến cô bắt đầu sực tỉnh, ký ức nửa tỉnh nửa mê điên cuồng ập về.
Lâm Linh Na thét lên sợ hãi, cô túm lấy chăn quấn chặt bản thân, như phát điên đẩy hai gã đàn ông đang nằm hai bên cô trên chiếc giường lớn xuống sàn.
Hai gã côn đồ vì hành động của Lâm Linh Na mà tỉnh lại, liên tục cuồng hoan khiến hai gã cũng vô cùng mệt mỏi. Không nghĩ tới, con đàn bà này lại dâm đãng như vậy, mới mớm thêm tý thuốc mà đã như sói mẹ đến mùa phát tình, các anh em phải cật lực mới thoả mãn nổi cô ta.
Mông lung tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy từng đợt đèn nháy sáng loá cả mắt, gã mới nhớ ra mình đã được dặn dò phải làm gì, càng lớn chuyện càng tốt. Gã nhìn quanh, giật xuống cái gối đầu giường che đi bộ vị quan trọng, mẹ nó, bọn phóng viên này tới sớm như vậy, ông đây còn chưa kịp chuẩn bị nữa.
- Chúng mày đang làm cái gì thế? Cút ra ngoài cho ông.
Gã đi lên giật lấy một chiếc máy ảnh gần tầm với nhất, ném xuống đất vỡ tan hoang.
Cả đám phóng viên bắt đầu nhao nhao lên như ong vỡ tổ, một gã khác cũng vừa bị đạp xuống, không sao cả tìm một chiếc quần vứt lăn lóc trên đất chòng tạm vào, thấy anh em đã hành động cũng vội vội vàng vàng lên tiếp ứng, chỉ sợ chậm chạp hơn tiền chia chác liền kém đi.
Mẹ nó, kịch bản như thế nào ấy nhỉ, à, nhớ rồi…
- Đuổi hết lũ này ra ngoài. Em yêu… em yên tâm đi. Đứa nào… làm lộ ra… ngoài… anh cho nó chết.
Gã vừa ngắc ngứ đọc lời thoại vừa nhào đến ôm lấy Lâm Linh Na theo đúng kịch bản, gìm cô lại đề phòng cô ta sinh sự vỡ kế hoạch.
- A..aaa… không, không phải, các anh là ai… không, tôi không biết các người…
- Thôi nào, em không phải sợ. Anh … anh…
Nói đến đây gã quên mất bố lời tiếp theo rồi. Cũng may một gã còn lại trong phòng nhanh trí, cũng là đứa thông minh nhất trong cả ba, vội tiếp lời muốn phô bày kỹ thuật diễn mới được đào tạo của mình.
- Bọn anh đã nói chỉ cần em chiều bọn anh, tài nguyên cho em sẽ không thiếu. Còn bọn phóng viên nhãi nhép này, anh chỉ cần dùng một móng tay cũng có thể làm chết bọn nó. Em lo cái gì.
- A… im mồm. Tôi không quen các anh, aaa…
Lâm Linh Na gào thét phủ nhận, nhưng lúc này ai còn quan tâm đến cô ta, người cũng đã chụp được, mấy lời dọa nạt phóng viên cũng thu được rõ ràng rành mạch, bọn họ thu quân được rồi.
Cơ mà, lúc này mới có người nhớ tới, hình như đây không phải đối tượng bọn họ muốn đưa tin á. Không phải nói nhận được nguồn tin nữ diễn viên mới nổi được ảnh đế coi trọng đang tụ tập thác loạn hay sao hả? Người trong ảnh này là ai? Tầm cỡ này cũng muốn lên tin giật gân? Làm sao mà được?
Đám phóng viên đều nối đuôi nhau rời đi trong vẻ tiếc nuối, có người mắt sắc còn nhìn thấy thấp thoáng người mà họ muốn đưa tin lẫn trong đám đông đứng bên ngoài hành lang, vẻ mặt lo lắng hoang mang giống hệt nhưng người xung quanh như thể chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Có người thầm hô xui xẻo bị lừa rồi, cũng may còn chộp được mấy tấm ảnh đủ nóng để đưa tin. Nhưng cũng có người là cáo già thành tinh, rõ ràng người đưa tin nói là đến chộp lấy người kia, họ còn đã thảo sẵn cả bản thảo bài viết rồi, làm sao bỗng dưng lại đổi người được, phải biết đây cũng không phải đóng phim mà đổi diễn viên được đâu.
Chỉ có thể nói, âm mưu này bày ra nhưng người ta không sập bẫy, trái lại còn gậy ông đập lưng ông một phen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]