‘Vậy đa tạ đại nhân, về chuyện đưa tin, tiểu nhân dù có qua sông vượt lửa cũng sẽ không chối từ, nhất định sẽ nói lời hay trước mặt bệ hạ.”
Triệu Tuấn Hào cũng là thể hiện toàn bộ sự chân thành của mình.
Độc Cô Nhất Hạc khẽ vuốt chòm râu ngắn, gương mặt hiền từ, lúc này không thể nhìn thấy chút sát khí nào trong đôi mắt của ông ta.
Nhưng lời ông ta nói ra lại là gϊếŧ người.
“Kẻ uy hϊếp ngươi là ai?”
“Chuyện này phải kể từ cái chết của Tam Thúc công nhà ta… ôi…”
Trên mặt Triệu Tuấn Hào lộ rõ vẻ buồn rầu, uống một chén rượu rồi thở hắt ra một hơi:
“Thúc công ở hậu cung hết lòng cung phụng, sau đó mất vì bệnh nặng… Lúc tiểu nhân vừa mới ra ngoài cung thì tặc tử đó còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ tiểu nhân, đòi bắt ta làm người của ông ta.”
“Đòi cướp người của bản quan, thú vị, thú vị”
Độc Cô Nhất Hạc vuốt râu cười khà, nhưng trong đôi mắt sáng tỉnh anh lại lấp lóe sát khí.
Đây chính là điều mà Triệu Tuấn Hào muốn, chẳng những phải nói ra động cơ gϊếŧ người của mình mà còn phải kéo Đại tổng quản đứng ở phía đối lập với gia tộc Độc Cô.
“A Phúc!”
Độc Cô Nhất Hạc mở miệng.
“Lão gia”
Một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra từ phía sau tấm bình phong, khuôn mặt hiền lành, cung kính đứng bên cạnh Độc Cô Nhất Hạc, chờ đợi nhận lệnh.
“Triệu công công, cho bản quan một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-de-va-thai-giam-gia/3438380/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.