Địch Vũ Liễn nhớ lại khi nàng vừa tỉnh lại thì thật kỳ dịu, nhìn thấy Vũ Văn Dật Thần trước mặt, có lẽ từ trong tiềm thức nàng đã đi về phíatẩm viện của hắn mà không hay, không biết.
“Cô nương, cô nương.” Vũ Văn Dật Thần quay trở về, đứng trướcmặt nàng, gọi mấy lần liền không thấy nàng phản ứng, thử quơ quơ taytrước mặt nàng, nhưng vẫn không thấy trả lời, hắn bối rối rồi, cái nàynên gọi là trợn tròn mắt mà ngủ hay là đang lạc vào cõi thần tiên đây?Tiểu cô nương này quả thật là thích thẩn thờ nha!
“Cô nương!” Dọa nàng một chút thử xem, hắn nổi ý bông đùa, thình lình hét to một tiếng vào tai nàng.
A! Địch Vũ Liễn bị động tĩnh bất thình lình làm giật mình, hại nànggiựt bắn người trên ghế, lại thêm trước đó đang có đủ nổi niềm âm u,phức tạp trong lòng, nàng giống như chú nai con bị kinh động, vô cùngkinh ngạc nhìn hắn.
“Cô nương, thuốc đã sắc xong rồi.” Bộ dạng nàngtrông buồn cười quá đi mất, chọc nàng thật vui nha, hắn rút người về,trong lòng cười trộm, song ngoài mặt vẫn ra vẻ nghiêm trang, chỉ chỉchén thuốc trên bàn.
Địch Vũ Liễn bị hắn hù một trận, vô luận là nổi lòng đang xoắn xuýtgiữa yêu hay không yêu, tự ti hay đau lòng gì cũng bị dọa theo gióthoảng mây trôi rồi, đâu còn tâm trí để để tâm đến mấy chuyện đó, chỉbiết trợn tròn mắt thở phì phì nhìn hắn, dám chơi trò hù dọa nàng. Mặtkhác, nàng cũng đương kiểm điểm lại mình vì tối nay, tính cảnh giác lạiđột nhiên giảm xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-de-kho-phu-quan/2035414/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.