“Tất cả lui hết đi!”
Dù lòng dạ rối bời, Địch Vũ Liễn ra lệnh vẫn lạnh lùng như trước, không mải mai để lộ một chút cảm xúc thật của nàng.
“Vương gia!” Ba người cùng kêu lên, nhưng không đồng thờimột nguyên nhân. Tiểu Phúc Tử và Bích Tiêu là do nàng vẫn chưa thu hồimệnh lệnh, trong khi Tử Địch bởi vì lo cho nàng dù có biết tâm ý củamình, cũng không chịu đối diện với nó.
“Tai điếc cả rồi phải không! Bản vương bảo các ngươi lui!”
Ba người rất muốn nói nhưng lại nhịn xuống, chỉ vì bị cặp mắt âm lãnh đó nhìn trân trân, không khỏi rét run người, buộc phải đi.
Đợi Tiểu Phúc Tử ra ngoài đóng cửa phòng lại xong, ở trong phòng Địch Vũ Liễn lại cất tiếng, nói: “Ngươi cũng lui đi!”
Bóng đen ban nãy lại lẳng lặng hiện thân, cung kính hành lễ xong lạibiến mất, chỉ có cửa sổ là như thể bị gió lùa thổi ra lại đóng vào.
Trong phòng chỉ còn lại mỗi Địch Vũ Liễn, bao trùm khắp phòng là sựtĩnh lặng đến khiến người ngạt thở, nàng thậm chí nghe rõ tiếng tim mình đập “thình thịch” một cách nặng nề.
Bởi vì không có mặt người khác, nàng cuối cùng đã để lộ cảm xúc thậtcủa mình, nét mặt có phần không dám tin, có phần lúng túng. Yêu, có phải không? Vì cái chữ này mà đáy lòng nàng đang chếnh vếnh, yêu Vũ Văn Dật Thần chuyện này thật khiến nàng cảm thấy rối rắm biết bao, không biếtphải làm sao, chỉ có thể đứng ngây người ra đó.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-de-kho-phu-quan/2035413/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.