Có người từ đây bỏ trốn ra ngoài, người trong lãnh cung không phảikhông biết mà là biết mà không báo! Nên xử trí như thế nào?” Diên Lân Đế cảm thấy không cần phải thẩm vấn lại chúng nữ lãnh cung này nữa, hắnhỏi như bị nghiện, việc gì cũng đều hỏi qua trước bé con này sau đó mớitính tiếp.Vẻ mặt hung ác nham hiểm lại tái hiện, bé con chậm rãi nhìn qua chúng nữ đang run rẩy sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, màu đỏ như máu trong ánhmắt dần dần đậm lên, gần như muốn tuôn ra vài giọt máu tươi.
Cảm xúc hối hận cơ hồ đồng thời xuất hiện ở từng người bị ánh nhìncủa bé quét đến, trong lòng lại nhớ tới việc từng dùng đủ mọi hành viđối xử với đứa bé này, biết sẽ như thế này đã chẳng làm! Sau một âmthanh không có gì đáng bất ngờ thoát ra “Toàn bộ đáng chết”, có ngườigần như cả người vô lực ngồi bịch xuống trên mặt đất, có người lại ngấtđi.
Diên Lân Đế gật đầu nói: “Được! Cứ làm như thế đi!”
“Hoàng thượng tha mạng” tiếng cầu xin tha thứ vang lên liên tiếp, một người con gái vẫn quỳ gối bên cạnh bé con sau khi nghe thấy vậy độtnhiên nâng người dậy, dịch vài bước quỳ hướng về bé con nơi đó, hai tayđặt vào vai bé kêu lên: “Tiểu chủ tử! Tiểu chủ tử! Chẳng nhẽ ngài muốnMạc Hương vẫn hầu hạ bên người ngài cũng phải chết sao!?”
Bé con nhìn chằm chằm vào người từ khi mình sinh ra vẫn ở bên cạnhchăm sóc giúp đỡ chính mình, ban đầu có một chút tình cảm dâng lên,nhưng sau lại nhớ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-de-kho-phu-quan/139882/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.