Nơi lãnh cung hiu quạnh thê lương.
Lúc này đêm đã khuya, trong đình viện hoang vu có hơn mười người nữtử phủ phục xung quanh nghênh đón vị quân chủ họ chờ đợi đã lâu, bấtquá, người ấy không phải mang đến thánh ân đặc xá sủng ái quen thuộc, mà là tức giận ngập trời!
Nguyên nhân là Thống lĩnh Ngự lâm quân đã mang theo phế phi nơi lãnhcung – nguyên Hiền Phi nương nương bỏ trốn mất rồi. Đầu hoàng đế bị chụp một cái mũ xanh* lớn như thế, chẳng trách hắn giận chó đánh mèo đếntận nơi này.
* mũ xanh:tại Trung Quốc, người ta gọi “kẻ đội nón xanh” là những người chồng bịvợ cắm sừng (trên đầu có sừng ai cũng thấy mỗi mình mình không thấy)
Mấy người con gái ai ai cũng đều thấp thỏm lo lâu, đầu cúi thấp, mặt gần sát mặt đất, chỉ sợ liên lụy đến chínhbản thân mình. Chính vì lẽ đó mà việc có một thân hình nho nhỏ thẳnglưng quỳ giữa mọi người là một điều thật ngoài ý muốn.
Bé, đang mặc trang phục thái giám đã được cắt may thành độ dài phùhợp với thân hình nho nhỏ, dù quỳ cũng không cong người, sống lưng rấtthẳng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có vẻ hờ hững già trước tuổi,dường như bất kỳ việc gì trên thế giới này đều không liên quan tới bé,cả người liên tục phát ra ý lạnh làm người mới gặp bé không khỏi kinhngạc!
“Nó là ai vậy?!” Thật ngoài ý muốn, tại lãnh cung lại có một đứa nhỏ, Diên Lân Đế lạnh giọng hỏi, vừa vặn nhìn thẳng vào tầm mắt của bé, chỉthấy đôi mắt kia thật giống đôi mắt phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-de-kho-phu-quan/139881/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.