Về đến Ai Cập, ta không cập bến ở Tê Bê giống Menfuisư mà giong thuyền đi thẳng về Hạ Ai Cập, nhân tiện nhắn hỏi tướng Minưê có muốn đi cùng ta không. Hắn im lặng không hồi âm, ta cũng không hỏi nữa. Nếu chuyện giữa Mitamun và Minưê đã đến hồi kết, vậy cứ để nó kết đi. Bọn họ đã không quan tâm, ta cũng không quản nhiều.
Sau hơn tuần lễ lăn lộn chật vật sống trong ngục, sức khỏe của ta suy giảm hẳn, vừa về đến nhà đã bệnh một cơn ra hồn khiến mấy vị thái y cùng những người thân cận lo lắng ra mặt, nhất là Ari, nàng ấy ở bên cạnh lo lắng cho ta suốt không hề rời đi. Ari bề ngoài rất lạnh lùng, lúc nào cũng nghiêm mặt nhưng ta biết đấy chỉ là cái lớp vỏ bọc bên ngoài, còn bên trong Ari thực chất rất tình cảm. Nếu để ý kĩ sẽ thấy, nàng ấy đối xử rất tốt với những người ở Hạ Ai Cập, còn về đến TêBê, Ari rất giả tạo, lúc nào cũng giữ đúng bổn phận của mình không hơn không kém.
Đầu ta đau như có ai lấy đá tảng đè lên, tay chân ê ẩm không muốn nhúc nhích, thậm chí khi nằm trong chăn êm nệm ấm ta vẫn nhớ đến lúc ở trong ngục tối của hoàng cung Hitaito. Giường nệm không có, chỉ có đống rơm cứng ngắc kho khan đâm chọt ngứa ngáy, chưa kể mùi ẩm mốc khó chịu cùng vài con rệp to như con khủng long thời tiền sử. Tối tối, bọn chuột gián thi nhau chạy ra ngoài kiếm cơm, chúng nó cứ bành bạch soàn soạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-ai-cap-asisu/2105011/chuong-70.html