Chương trước
Chương sau
Mặc Menfuisư có la hét thế nào ta cũng làm lơ, thực chất là đang tức giận. Các người ở với Asisư bao lâu rồi, vậy mà lại nghi ngờ Asisư chỉ vì một con bé được mệnh danh là nữ thần? Trong đầu ta thầm nghĩ, Carol đặc biệt do mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh màu biển, thêm vào đó là khối kiến thức rộng rãi về thời cổ đại mà nàng ấy có được cùng vốn sống ở tương lai tích trữ trong bao lâu nay. Nếu sinh ra ở cổ đại, liệu Carol có nổi trội được như thế?

…….

- Chị… Ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ chị, chị mau sang đây cứu Carol đi…

Ta lim dim nằm yên trên ghế mà phơi nắng, miệng cũng lười trả lời nên sai Ari lấy giấy viết ra, nhẹ nhàng viết vài chữ “Làm sao mà qua?” ròi nhét vào bồ câu, sai người ném con chim qua tàu của Menfuisư. Nó chụp lấy con chim như bắt được vàng, đọc xong vội hét lên trả lời lại:

- Chị, chúng ta cập sát hai chiếc thuyền lại, bắc ván gỗ qua là được.

Ari nhìn ta, hỏi xem có được không, ta gật gật đầu.

Nó là hoàng đế, nó bảo sao thì làm thế đi.

Nào ngờ, khi nhìn thấy tấm ván gỗ công cong có vẻ không chắc, bên dưới là biển xanh sâu thẳm, ta lại quay về nằm trườn lên nệm êm. Menfuisư lại bắt đầu gào thét:

- Chị, tấm gỗ chắc lắm, vả lại trên thuyền có rất nhiều người biết bơi mà…

Biết bơi cái ***, ta ngu hay sao lại sang bên đó? Lỡ đi nửa đường té xuống biển thì sao? 

Menfuisư ầm ĩ cả ngày, ta chịu không nổi, cuối cùng bật dậy mà lớn tiếng:

- Ta không qua, chờ về đến Ai Cập rồi tính

- Sao lại không qua? Carol sắp chết rồi…

- Chết cái mồm quạ đen của ngươi, con gái nữ thần sông Nin mà dễ chết như thế chứng tỏ là đồ rởm rồi.

- Chị, chị làm ơn… Ta yêu nàng, không có nàng ta sống không nổi, chị…

Bọn người xung quanh cũng bắt đầu phụ họa, hai con thuyền đã cập sát nhau vô điều kiện, mới miễn cưỡng trèo lên mà bước qua. Tên Mamoru còn hảo tâm nhắc nhở: “Các ngươi bên ấy cẩn thận, con bé Asisư còn nhỏ thế nhưng ác mồm độc miệng lắm, không khéo…”

Không đợi hắn nói hết câu, ta đã trừng mắt bảo hắn ngậm mồm lại. Bực mình.

Tuy nhiên, ta đã ra tay cũng không khá hơn là bao. Carol cứ mê sảng, nói lung tung gì đó, gọi tên anh Raian của nàng cả ngày. Menfuisư tuyệt vọng, vội vã bảo người chèo thuyền nhanh lên. Sau khi được chứng kiến sự vô dụng của ta, mọi người cũng chịu thả ta về. Ôi tạ ơn thần linh, cuối cùng cũng được ngủ. Ari hỏi ta:

- Nữ hoàng, Carol bị như thế sẽ không sống nổi, người đang vui hay buồn?

Ta nhăn mặt, có chút khó hiểu:

- Tại sao lại vui?

- Ạch, vì kẻ thù số một cướp hoàng đế Menfuisư sắp chết…

- Ờm, sao lại buồn?

- Ơ, em thấy nữ hoàng rất quan tâm, đã vậy còn cứu cô ta…

Ta đen mặt xoa xoa thai dương, sau đó bất lực mà phân tích cho Ari hiểu:

- Carol sống hay chết có ảnh hưởng gì đến ngôi vị nữ hoàng của ta không?

- Ạch… không có

- Ừm, vậy đừng hỏi những câu dư thừa như thế nữa, ta không thích liên quan với đám người bên đó cho lắm, tại ngươi không biết, bọn chúng rất rắc rối!

Ari ngậm miệng, để yên cho ta ngủ. Không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.