NGHE BẢO CẢ QUỶ THẦN CŨNG SỢ ÁC NHÂN, HUỐNG CHI LÀ LŨ VÔ LẠI.
Nghe bảo cả quỷ thần cũng sợ ác nhân, huống chi là lũ vô lại.
Xưa kia Trình lão thái công nom có vẻ hiền hậu, Lâm lão an nhân đanh thép ngoài lời, Tố Tỷ lại nhu nhược yếu đuối, đám Tú Anh chỉ là con cháu, một khi Ngô gia “đến thăm” thì chả bao giờ có chuyện trở về tay không, bèn cho rằng nhà họ Trình dễ bắt nạt. Ông Trình tống cả đám Ngô nhị lang vào nha môn, Ngô gia chẳng nghĩ đấy là chuyện to tát gì.
Họ Ngô sống ngoài thành Giang Châu, lúc chú cháu Ngô nhị lang no đòn rồi cong vẹo ưỡn ẹo trở về, trời đã ngả chiều. Ngô đại nương tử thấy con trai bị đánh, cơn tức lập tức bốc lên cao ba trượng, định bụng vào thành đến trước cửa nhà họ Trình chửi đổng: “Trình gia quá xảo quyệt rồi, tiền là chúng tự cho, lại lừa bọn tôi viết giấy làm chứng, sau trở mặt đem kiện…” Ngô đại lang thấy cả em và con trai đều bị đòn, cũng ấm ức đầy bụng, chẳng hề ngăn cản.
Dân trong thôn nghe được, ai nấy đều líu lưỡi: Nhà họ Ngô này vô lý quá rồi, khi không ai lại tự dưng tặng tiền cho ông bà chứ? Chẳng phải do các ông các bà thường xuyên tới cửa nhà người ta tống tiền à? Tới mức họ chịu hết nổi, coi kìa, thiệt thân rồi chứ gì? Có làm gì cũng phải nhín nhín người ta một tý, sau này mới dễ nhìn mặt nhau chứ.
Ngô đại nương tử chẳng nguôi nổi cơn giận: “Tối rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ho/47590/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.