TRIỆU TÍN BÈN THUẬT LẠI CHO TÔN HỮU, BẢO: “CHỈ E CHA NÀNG BỚI MÓC.”
Vì Giang Châu chào đón một Lệ phủ quân nên rất nhiều người đẹp đã lũ lượt tràn vào, trai gái già trẻ trong thành được dịp no nê con mắt. Chính vì những “tài tử phong lưu” này không thể cứ đóng cửa biệt lập là tự động nổi danh, những kẻ không công danh, không có cha tài thầy tốt người người đều biết thì chỉ còn cách bán mặt buôn thơ, không thường xuất hiện trước mặt quần chúng để họ quen mặt hoặc gặp vận tốt được quý nhân ngưỡng mộ, làm sao có thể thành tài tử? Dẫu có ngàn bản lĩnh, sau khi chết lại thành danh, nhưng lúc sống thì chật vật khó khăn —– Thì có ích gì?
Thế là trong thành Giang Châu, người ta thường thấy tài tử vờn quanh trước mặt.
Nhưng người muốn nổi tiếng cũng cần thiên thời địa lợi nhân hòa, với cả nếu lẫn trong đám người như ong vỡ tổ này có vài kẻ nhưLý Thái Bạch, Bạch Lạc Thiên* thì cả thế giới đã hay tên từ sớm, chẳng cần đợi Lệ phủ quân tới đây mới có thể vang danh. Thời tiết như này cũng quá sai. Lệ phủ quân mời dự cỗ vào lúc nào? Là lúc cúc đã nở. Lệ phủ quân mời đi săn khi nào ấy nhỉ? Là khi cỏ đã xác xơ. Đúng độ thu về, trời ngày càng lạnh, người già thường bảo “Một trận mưa thu một đợt rét” đấy thôi.
[*Lý Bạch và Bạch Cư Dị.]
Danh sĩ ấy à, phải lả lướt một tý mới có người ngắm. Nếu bạn là kiểu Nễ Hành*, khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ho/1975733/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.