Thế là Hữu Quyên lần nữa quay trở lại phòng của Hoắc Thừa Cảnh với trạng thái bất lực.
Trông thấy cô trở lại, người đàn ông trong lòng không khỏi cười trừ. Bởi mấy căn phòng “bị hư” đó e là sẽ phải sửa trong thời gian dài rồi.
“Tôi sẽ thực hiện đúng lời nói của mình nên em yên tâm ở lại đây. Tôi sẽ không làm gì.”
Hữu Quyên lẳng lặng bước vào căn phòng. Dường như cô cảm giác được Hoắc Thừa Cảnh đã không còn đối xử với cô như một món đồ rồi.
Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa. Căng thẳng nhìn Hoắc Thừa Cảnh đang làm việc. Từ lúc trở về, người đàn ông vẫn luôn cúi đầu vào màn hình trên chiếc laptop.
Đợi đến khi Hoắc Thừa Cảnh dời tầm mắt mà nhìn mình, cô mới dám lấy hết can đảm lên tiếng.
“Ngài mua tôi bao nhiêu? Tôi sẽ cố gắng trả hết.”
Trong đầu Hữu Quyên đang nghĩ, cô được tự do. Vậy là nếu tiếp tục làm người hầu nơi đây cô sẽ được trả lương như bao người bình thường khác. Nếu tích góp đủ, cô sẽ đến lúc có thể chính thức rời đi.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn vào hàng số trên máy tính. Liên tưởng đến con số khi hắn mua cô. Chắc chắn là cô làm cả đời cũng khó mà trả được.
Nhưng nghĩ đến việc Hữu Quyên muốn tự do, hắn cũng chẳng nỡ nhốt cô ở mãi nơi đây mà không có nổi tương lai. Chỉ cần cho cô một công việc bên ngoài, để có thể cảm nhận được thế giới ngoài kia ra sao.
“Một năm, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hau-duoc-mua-gia-tren-troi-cua-hoac-thieu/3472156/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.