Chương trước
Chương sau
Đến khoảng chừng ngày thứ 5, các vết thương đã chống hồi phục. Việc đi lại đối với cô đã không còn khó khăn nữa.

Mà Hoắc Thừa Cảnh đêm nào cũng rất kiên nhẫn bôi thuốc ở đôi chân. Vết thương khỏi thì người đàn ông lại bôi thuốc chống để lại sẹo. Khiến cô không khỏi sinh ra cảm giác ảo tưởng.

Chẳng lẽ định đợi cô khỏi thì Hoắc Thừa Cảnh lại bắt hầu hành hạ?

Nhưng rất nhanh suy nghĩ đó liền biến mất, Hoắc Thừa Cảnh đã bảo sẽ cho cô tự do. Cô phải có niềm tin ở ông chủ của mình chứ.

Khi vết thương thật sự khỏi thì cũng sát ngày về. Bởi vì Hữu Quyên chỉ có vỏn vẹn vài bộ đồ. Nên việc thu dọn với cô không quá khó khăn. Nhưng đến lúc cô gom đồ, Hoắc Thừa Cảnh lại ra lệnh vứt hết đống đồ đó đi.

Người đàn ông liền dắt cô đến một nơi trông khá sang trọng. Trong sự hiểu biết hạn hẹp, cô chẳng hề biết đây là nơi nào.

Sự tò mò hiện lên trong đáy mắt khi bước vào nơi đây. Hàng loạt những bộ đồ trang trọng được trưng bày, hầu như kiểu dáng nào cũng có.

Hoắc Thừa Cảnh từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn biểu cảm như được khám phá một chân trời mới của cô.

Trước đó người đàn ông không nghĩ rằng việc mua cô lại có thể khiến hắn bắt đầu biết quan tâm một người như thế.

Hoắc Thừa Cảnh cũng không hề biết rằng Hữu Quyên lại được nuôi nhốt như con thú, chỉ chờ đến ngày bán đi. Đến khi đám vệ sĩ tường thuật câu chuyện thông qua khai báo của Hiểu Nghiên, người đàn ông lúc này mới rõ người con gái trước mặt hắn chẳng hề biết gì. Chả trách đến việc lúc nào trông cô cũng ngu ngốc và dễ bị ức hiếp đến thế.

Đến đây thì hắn cũng hiểu, khao khát tự do của cô lớn như nào.

Hữu Quyên muốn tự do, hắn sẽ đáp ứng. Chỉ là, hắn sẽ phải mất thời gian để khiến cô cảm nhận rõ lòng hắn rồi.

Hữu Quyên nhìn những bộ trang phục nơi đây, chỉ cần ánh mắt của cô dừng lại lâu ở bộ đồ nào. Hoắc Thừa Cảnh liền ngầm ra lệnh gói lại hết.

Có điều, hầu như trong mắt Hoắc Thừa Cảnh, bất cứ bộ đồ nào cô quét ánh mắt qua. Người đàn ông cũng đều cho rằng cô muốn. Vì thế sớm chốc những nơi đi qua, người đàn ông đều chỉ tay ra lệnh mua.

Ngắm nhiều bộ đồ, nhưng đến cuối Hữu Quyên chỉ ưng duy nhất một bộ, bàn tay khẽ chỉ vào một chiếc váy màu lam nhạt. Người phục vụ lập tức gói lại đưa cho cô. Hữu Quyên cầm chiếc váy trên tay, tâm trạng theo đó vui vẻ vô cùng.

Những bộ đồ còn lại, đều được Hoắc Thừa Cảnh ra lệnh gói lại và đem về nước.

Hiển nhiên người đàn ông không gây khó dễ, Hữu Quyên cũng theo đó cảm thấy thoải mái.

Trên đường về khu biệt thự, chiếc xe băng qua dãy đường dài. Những bảng banner treo rực rỡ đầy màu sắc. Nhưng điều khiến cô chú ý hơn hết là trên đó in hình người phụ nữ lúc trước đã từng xuất hiện trong căn phòng của Hoắc Thừa Cảnh.

Lần đầu Hữu Quyên gặp Hoắc Thừa Cảnh là khi nhìn lén người đàn ông dây dưa với Dương Tầm Mai. Đến lần thứ hai là khi tận mắt nhìn thấy người phụ nữ đó trực tiếp khoả thân trước mặt Hoắc Thừa Cảnh.

Trong khi cô chạy trốn không được, họ lại tự động dâng lên.

Hữu Quyên lần nữa nghĩ lại, nếu như đêm đó không phải vì sự tò mò. Thì có lẽ bây giờ cô sẽ yên ổn mà làm một người hầu.



Khi về nước, trở lại khu biệt thự. Trên tay Hữu Quyên vẫn cầm chiếc váy màu lam được mua. Tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Rời đi một thời gian, sự xuất hiện khác lạ của Hữu Quyên bên cạnh Hoắc Thừa Cảnh nhất thời cũng khiến những người làm có nhiều lời ra tiếng vào.

Hoắc Thừa Cảnh bảo chỉ cần trả đủ số tiền cô có thể rời đi. Nhưng mà người đàn ông đó vẫn không nói rốt cuộc là bao nhiêu. Nhưng mà có một vấn đề nan giải nữa, cô sẽ phải ngủ ở đâu.

Thế là Hữu Quyên liền quay trở lại căn phòng. Vừa mở cửa thì Hoắc Thừa Cảnh đã ngồi sẵn trên ghế, dường như biết trước được là cô sẽ quay lại.

“Tôi… chưa có nơi để ngủ.”

Hữu Quyên đứng bên ngoài, động tác cúi đầu nhìn vào Hoắc Thừa Cảnh ở phía trong. Hai bàn tay đan vào nhau vô cùng căng thẳng.

“Hiện tại nơi đây đã hết phòng rồi.” Người đàn ông buông ra một câu.

Hiển nhiên lời hắn nói là không đúng sự thật, nhưng chỉ cần hắn muốn. Thì chắc chắn ai cũng sẽ đều nghe theo.

“Chỉ còn phòng của tôi là dư chỗ.”

Người đàn ông vừa nói, vừa chỉ vào chiếc giường rộng lớn bên cạnh.

Nói đúng hơn là “giường của tôi còn dư chỗ mới đúng”.

Hữu Quyên nghi hoặc nhìn.

“Nếu em không tin có thể đi kiếm phòng, nếu không kiếm được thì có thể quay lại đây.”

Thế là Hữu Quyên trở ra, liền lập tức đi kiếm những căn phòng khác. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn hết là phòng nào cũng đều có vấn đề. Khi đến trước cửa phòng, các người thợ đều đang sửa chữa ra vẻ bận rộn.

“Phòng này hiện tại đang sửa chữa thưa cô.”

“Phòng này hiện đang gặp trục trặc về điện, e là cô không thể ở lại.”

“Chúng tôi đang trong quá trình cải tiến, phải mất một thời gian khá lâu.”

Và cứ như thế, đúng như lời Hoắc Thừa Cảnh nói. Không có bất cứ căn phòng nào để cô ở.

Quản gia Thịnh không khỏi lắc đầu ngao ngán, từ khi nào ông chủ lại có thể bày ra những trò trẻ con như thế này chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.